Hoàng Tước Nhi thấy trên cây đánh không sai biệt lắm, an bài đệ muội: “Đem tất cả nấm bỏ vào một cái sọt, chừa ra 2 cái gùi đựng hạt dẻ, không thì một người cõng không xuể.”
Ba người vội vàng làm.
Khi có được gùi trống, Hoàng Tước Nhi phân công Hoàng Nguyên tìm hạt dẻ rơi dưới tàng cây, bởi vì có trái cầu gai chín nổ tung, hạt dẻ bên trong rớt ra ngoài; nàng thì cùng Hoàng Ly dùng kéo cắt cầu gai.
Hạ Sinh nhanh tay, đánh hết cầu gai trên cây, liền leo xuống.
Hắn thấy Hoàng Tước Nhi đang cắt hạt dẻ, vội nói: “Ta đến.”
Rồi đoạt lấy kéo liền bắt đầu cắt.
Hoàng Tước Nhi không có công cụ, không chịu nổi rỗi rảnh, nên nhặt một cái cầu gai nổ tung, cẩn thận tách ra lấy hạt dẻ. Đang tập trung tinh thần, bị Hạ Sinh nhìn thấy, vội vàng nói: “Ngươi dùng tay hả?”
Hoàng Tước Nhi sợ tới mức tay run lên, liền bị gai đâm.
Hạ Sinh thấy ngón trỏ của nàng ứa máu, vừa đau lòng lại sinh khí, cầm ngón tay nhét vào trong miệng mút. Phun ra vài ngụm nước miếng có máu xong, lại kêu Hoàng Ly lấy thuốc cùng vải bông đến băng bó. Vừa làm vừa trách cứ nàng sao không cẩn thận. Theo ý của hắn, nếu hôm nay hắn không đi theo, không chừng toàn thân Hoàng Tước Nhi sẽ bị thương.
Hắn chỉ lo lải nhải, bỗng nhiên cảm thấy hơn nửa ngày không nghe thấy Hoàng Tước Nhi lên tiếng, cho rằng nàng tức giận hoặc là đau đến khóc, cuống quít nhấc mắt nhìn nàng. Chỉ thấy hai má thiếu nữ ửng đỏ, đôi mắt long lanh, môi đỏ mọng hơn lúc ăn sơn tra, đang nhìn hắn, vẻ mặt như vui như oán, muốn nói lại thôi.
Hắn nhất thời đực người, ngây ngốc nhìn nàng.
Như có một loại mê hoặc, thúc đẩy hắn chậm rãi ghé sát vào “sơn tra“.
Hoàng Tước Nhi nhìn hai má gần trong gang tấc, càng thêm thẹn thùng, đẩy hắn ra, thấp giọng nói: “Ngươi làm cái gì? Để người nhìn thấy biết nói sao đây. Còn có, ta nào có đần như ngươi nói chứ? Trước đây ta cũng thường lên núi đều không có chuyện. Chỉ có ngươi nói quá!”
Hạ Sinh xấu hổ bừng tỉnh, vội hốt hoảng kêu lên: “Hoàng Ly, sao còn không mang đến?”
Hoàng Ly chặn lại nói: “Tới, tới. Đồ không ở trong giỏ của ta, là nhị tỷ mang, ta lục cả nửa ngày. Đại tỷ, bị thương ở đâu? Ta xem một chút.”
Vừa nói vừa chạy tới, muốn xem thương thể của Hoàng Tước Nhi.
Hạ Sinh nắm ngón tay Hoàng Tước Nhi cho nàng xem.
Hoàng Ly nhìn nhíu mi, nghi ngờ nói: “Này... bị thương ở đâu?”
Trong mắt nàng, ngón tay đại tỷ mịn màng sạch sẽ, cái gì cũng không có a!
Hạ Sinh bất mãn nàng sơ sẩy, nói: “Trên ngón tay, bị gai đâm!”
Rồi kéo miếng vải bông màu trắng qua tay nàng qua nàng, còn có thuốc, bôi thuốc băng bó cho Hoàng Tước Nhi, vừa làm vừa trách Hoàng Ly không đau lòng đại tỷ, chỉ lo cho mình.
Hoàng Tước Nhi nghe xong mặt đỏ, không kịp cản hắn.
Hoàng Ly đâu chịu mang nỗi oan này, lập tức kêu lên: “Gai đâm cũng tính là thương tích? Ta đều bị đâm vài lần. Hạ Sinh ca ca ngươi thật thiên vị. Tay đại tỷ là tay, tay ta không phải là tay, là chân gà, có thể tùy tiện đầy đất dẫm, đúng hay không?”
Hạ Sinh ngừng tay, có chút không tin nhìn em vợ.
Hoàng Tước Nhi càng xấu hổ, hận không thể vùi đầu thấp đến ngực.
Vẫn là Hoàng Nguyên, mặt đỏ hồng chạy tới, kéo tiểu muội ngây thơ vô tri ra, nói: “Đến đây cho ca ca nhìn xem. Ân, dùng nước rửa sạch, bôi thuốc là ổn.”
Nói xong, rất cẩn thận giúp nàng làm.
Vừa rồi hắn nhìn thấy Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi lưỡng tình lưu luyến, cảm thấy xúc động, không đành lòng quấy rầy, nên cố ý làm như không nhìn thấy, xoay lưng đi. Ai ngờ Hoàng Ly miệng không buông tha người, lại cùng đại tỷ tranh sủng.
Hoàng Ly có thế mới vừa lòng, đợi làm xong, phẫn nộ nói với Hạ Sinh: “Vẫn là ca ca của mình tốt. Tỷ phu chính là tỷ phu. Còn chưa cưới đại tỷ đã như vậy, đợi cưới đại tỷ về nhà, ta còn trông cậy vào ngươi chiếu cố tiểu di này sao? Hừ, ta nằm mơ!”
Hoàng Tước Nhi cả kinh, nhất thời nóng nảy, vội gọi: “Hoàng Ly!”
Lại chuyển hướng Hạ Sinh, ánh mắt như có như không trách thầm.
Hạ Sinh cũng không ngờ Hoàng Ly sẽ nói như vậy, cũng sửng sốt.
Hoàng Nguyên hoảng hốt vội nói: “Hoàng Ly, đừng nói lung tung! Hạ Sinh ca ca không biết ngươi bị gai đâm. Đi, chúng ta nhặt hạt dẻ.”
Rồi kéo nàng bước đi.
Vừa quay mặt đã thấy Đỗ Quyên từ trên cây nhảy xuống.
Hắn mừng rỡ tiến lên hỏi: “Đều đánh xong?”
Đỗ Quyên gật đầu, liếc mắt nhìn Hoàng Ly, lại nhìn hắn một thoáng.
Hoàng Nguyên mỉm cười với nàng, ánh mắt sáng long lanh, có hàm ý khác.
Bọn họ không là Hoàng Ly, dĩ nhiên có thể hiểu được cảm tình của Hạ Sinh với Hoàng Tước Nhi.
Đỗ Quyên ở trên cây nhìn thấy hết tình hình phía dưới, nên nói với Hoàng Ly: “Hoàng Ly, chiếu cố đại tỷ là trách nhiệm cả đời của Hạ Sinh ca ca. Tương lai ngươi sẽ có người chiếu cố, sợ cái gì. Lại nói, cầu người không bằng cầu mình, đừng cứ trông cậy vào người bên ngoài.”
Hoàng Ly “Hừ” một tiếng, nói thầm: “Ai trông cậy vào hắn!”
Đỗ Quyên lại chuyển hướng Hạ Sinh, cười nói: “Hạ Sinh ca ca, chúng ta không mong cầu tương lai ngươi đối với Hoàng gia như thế nào, nhưng ngươi nhất định phải đối tốt với đại tỷ, tựa như Đại Đầu bá bá đối với thím vậy. Ngươi cần phải nhớ rõ.”
Hạ Sinh vô tình đắc tội em vợ, đang buồn bực, nghe vậy tức giận nói: “Cái này còn cần ngươi nói! Không chỉ là cha ta, còn có ta, đàn ông Lâm gia chúng ta có ai đối với vợ không tốt? Chỉ có ngươi không nhãn lực!”
Hoàng Tước Nhi từ nhỏ được Đỗ Quyên duy trì, lúc này nghe nàng trịnh trọng nhắc nhở Hạ Sinh, hốc mắt nóng lên, cay cay; bỗng nghe Hạ Sinh nói “không nhãn lực”, cuống quít nhéo hắn một cái, thấp giọng hỏi: “Tại sao lại nói cái này?”
Hạ Sinh mím miệng không nói.
Đỗ Quyên cũng không muốn tranh luận, xoay mặt hỏi Hoàng Nguyên: “Nhặt được bao nhiêu?”
Hoàng Nguyên nói: “Cũng không nhiều. Đa số đều là vỏ không, hạt bên trong bị sóc ăn mất.”
Đỗ Quyên nói: “Đều như vậy. Được bấy nhiêu coi như không tệ.”
Nói xong, cùng Hoàng Ly dùng cây gom vỏ cầu gai vào một đống.
Lúc Thu Sinh và Hoàng Tiểu Bảo nhấc mấy con gà, thỏ đi tới, đám người Đỗ Quyên đã thu thập xong hạt dẻ. Sắc trời đã quá ngọ, Hoàng Ly liên tục kêu đói, muốn nấu ăn.
Đỗ Quyên nhìn bốn phía, nói: “Không có nước, làm sao nấu?”
Thu Sinh nói: “Núi này ta từng đi qua. Bên kia sườn núi có thác nước. Chúng ta đi qua bên đó làm. Ăn xong từ bên đó xuống núi cũng tiện.”
Mọi người nghe xong, liền đi theo hắn.
Đến nơi, quả nhiên giữa sườn núi có một mảnh rừng to khoảng nửa mẫu, bên trong một cái đầm nước trong vắt, bốn phía cây cối mọc rải rác, sắc cỏ xanh biếc.
Chỉ là thu đông nước cạn, thác nước trên vách đá chỉ còn lại một dòng nước chảy, màu trắng bạc. Thu Sinh nói, vào tháng tư tháng năm, nửa bên vách núi đều là nước.
Đỗ Quyên hưng phấn nói: “Đợi tháng tư tháng năm sang năm lại đến nữa.”
Hoàng Nguyên cùng nàng nhìn nhau cười, nói: “Điều này cũng tốt.”
Vẻ mặt vui sướng tiến lên, ngồi xổm bên bờ đầm nghịch nước.
Hai tay vốc nước lên mặt, sau đó đổi chỗ vốc nước lên uống một ngụm, kinh ngạc, vui vẻ nói với Đỗ Quyên: “Nước thật trong! Đến nếm thử.”
Hoàng Tiểu Bảo đáp: “Thật sự?”
Rồi chạy tới trước, ngồi xổm xuống cạnh hắn.
Đỗ Quyên đang định đi, chợt nghe Hoàng Ly cả kinh kêu lên: “Xem bên kia, là Hoàng Phong Lĩnh!”
Mọi người nhìn theo ngón tay nàng chỉ về phía đối diện: mây mù phiêu đãng, núi như ẩn như hiện, còn không phải là Hoàng Phong Lĩnh sao! Dưới ánh mặt trời, đường núi uốn lượn kéo dài như con rắn quấn quanh dãy núi. Trên đỉnh núi cao như chạm trời, rải rác các loại tùng bách, cảnh trí tuyệt đẹp!
Bên kia một mảnh hướng lên trời, bên này lại là vực thẳm.
Hoàng Nguyên thở dài nói: “Thật là kỳ tuyệt! Nếu sương mù tan bớt thêm chút nữa sẽ nhìn được rõ ràng hơn.”
Hoàng Ly vỗ tay nói: “Sương mù đã tan. Ca ca ngươi xem, gió thổi mây mù về hướng bên kia. Ai nha, ta thấy được trên đường có người! Ai nha, bọn họ đang bò! Ha ha ha, gan nhỏ như vậy!”
Hoàng Tiểu Bảo vội nói: “Ở đâu, ở đâu? Ta không phát hiện.”
Đỗ Quyên thầm khen mắt tiểu muội tử tốt, cũng kiệt lực ngưng mắt nhìn qua.
Quả nhiên, lại một trận mây mù bị gió thổi đi, dưới ánh mặt trời, trên sơn đạo Hoàng Phong Lĩnh xa xa hiện rõ ra mấy bóng dáng nhỏ, không phải đứng đi, mà là phủ rạp dưới đất.
Nàng thất thanh nói: “Thật có!”
Đám người Hoàng Nguyên, Thu Sinh đều sôi nổi nhìn kỹ.
Đợi đều thấy rõ, không khỏi cười rộ lên.
Hoàng Tiểu Bảo cười nói với Hoàng Nguyên: “Cuối cùng có người kém hơn ngươi. Tốt xấu gì ngươi đi tới.”
Hoàng Nguyên vẫn còn sợ hãi nói: “Đừng chê cười người ta! Đường núi đó là nơi hiểm yếu, các ngươi thường leo núi dĩ nhiên không cảm thấy gì. Người đi lần đầu, không ngã chết cũng bị dọa hôn mê. Bọn họ như vậy cũng là một biện pháp: hai mắt nhìn chằm chằm mặt đường, cách mặt đường càng gần, cảm giác càng kiên định. Ngày đó lúc ta đi với các ngươi, ngẫu nhiên nhìn xuống vực sâu vạn trượng bên cạnh, dưới chân không có cảm giác, giống như mình không đi trên đường mà đang rơi xuống vực sâu.”
Hoàng Tước Nhi chưa đi qua, nghe Hoàng Nguyên nói như thế, không tự giác rụt cổ, nhỏ giọng hỏi Đỗ Quyên: “Thật sự rất khó đi?”
Đỗ Quyên gật đầu nói: “Không có gan đừng nên đi, bằng không nhất định sẽ chết. Lần trước gia gia đi qua là do tiểu dượng cõng. Lần đầu ta đi cũng sợ, bất quá ta thật nhanh đã thích ứng.”
Mọi người đều nhìn phía đối diện nghị luận, chỉ có Hạ Sinh nói: “Mặc kệ người ta đứng hay bò, đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, còn không bày ra ăn, còn có thời gian nói “Kỳ tuyệt” “Bát tuyệt“.”
Hoàng Tước Nhi nghe hắn nói như vậy không cố nhìn thêm, vội từ trong gùi lấy ra một cái nồi đất, nói với hắn: “Ta nấu canh cho ngươi uống.” Rồi đi ra phía đầm múc nước.
Mọi người đều buông hành lý, kẻ nhặt củi, người giết thú săn được, tỷ muội Đỗ Quyên lấy nồi, rửa nấm nấu canh.
Không bao lâu, hương thơm toả ra khắp núi.
Gà cũng vùi vào tro, thỏ cũng đặt trên lửa nướng. Trong lúc chờ đợi, mọi người nhịn không được vẫn chú ý phía đối diện. Bận một lát lại nhìn một chút, nói “còn ở đó” “đang bò“.
Hoàng Ly bỗng nhiên nói: “Là ai đây? Dân thôn mình chắc chắn sẽ không như vậy. Người bên ngoài không dám đi vào thì đừng tới, làm gì phải bò vào chứ?”
Mọi người nghe xong bốn mắt nhìn nhau, giống như mới nhớ tới vấn đề này.
Hoàng Tiểu Bảo nói: “Không chừng là họ có chuyện gì khẩn yếu?”
Đỗ Quyên lại cẩn thận quan sát một lúc, lắc đầu nói: “Không đúng. Nếu thật có chuyện khẩn yếu, nhờ người chuyển thư đến là được rồi. Các ngươi có thấy không, tổng cộng có ba người, người đi đầu đứng, hai người phía sau vẫn bò.”
Mọi người nghe xong lại cẩn thận nhìn kỹ, quả là thế.
Hoàng Nguyên chợt thấy có chút bất an, nghĩ lại, lại không có gì.
Hắn cười thầm lần trước mình bị dọa ác.