Hoàng Tước Nhi và Đỗ
Quyên mừng rỡ, vừa vâng dạ vừa tìm rổ tìm giỏ, tìm cái xẻng, lại đổi
giày. Đổi một đôi giầy rách cũ để tránh làm dơ giầy tốt.
Đỗ Quyên mang đôi giày cũ của Hoàng Tước Nhi, mũi giày rách một lỗ, lộ ra ngón chân cái trắng mềm.
Phùng Thị thấy nàng lấy giỏ, còn lấy cái rổ nhỏ, trong rổ đựng xẻng nhỏ. Bộ
này do Nhậm Tam Hòa làm cho nàng, vội vàng ngăn lại hỏi: “Ngươi mang mấy thứ này đi làm gì?”
Đỗ Quyên giải thích: “Giỏ đựng cỏ heo. Rổ đựng cá.”
Phùng Thị nghe xong vừa buồn cười vừa giận, trách mắng: “Ngươi mau thả giỏ
xuống cho ta, rổ cũng đừng mang, ngươi đi tay không. Ai trông cậy vào
ngươi cắt cỏ heo chứ? Đừng làm mất cái xẻng.”
Tuy là vật nhỏ nhưng nhà không thể thiếu nó, cho nên nàng không yên lòng để Đỗ Quyên
mang đi ra ngoài. Con nít mãi chơi quên mất, quay đầu bỏ luôn trong
ruộng, căn bản không nhớ cầm về, mất đi rất đáng tiếc.
Hoàng Tước Nhi cũng khuyên muội muội.
Không có biện pháp, tuổi tác quá nhỏ bị người kỳ thị.
Đỗ Quyên đành buông những thứ kia, đổi cái rổ nhỏ cũ khác. Không nghe
Phùng Thị lải nhải, liền kéo Hoàng Tước Nhi chạy ra bên ngoài, bởi huynh đệ Thu Sinh đã đứng bên ngoài đợi.
Trừ bỏ huynh đệ Thu Sinh, còn có cách vách Lâm gia, kêu Cân gia. Tiểu tử nhà bọn họ cùng ba nha đầu, cũng có mặt.
Đỗ Quyên hô to một tiếng “Thu Sinh ca ca”, cười toe toét như hoa.
Thu Sinh thấy bộ dáng nhỏ xíu của nàng, như chim non được phép bay, cũng
cười, vung tay lên, nói: “Đi! Xuân Nhi, ngươi dẫn muội muội.”
Hoàng Tước Nhi vội nói: “Ta dắt.”
Phía sau, Lâm Đại Đầu cao giọng hô: “Thu Sinh, cha ở nhà chờ. Chờ các ngươi bắt cá về nấu. Buổi trưa trông cậy vào nó ăn cơm.”
Lời này làm cả ba gia đình đồng thời truyền ra tiếng cười to.
Những đứa nhỏ mặc kệ. Đều chạy như bay.
Đỗ Quyên cảm thấy tâm tình siêu cấp thoải mái: vừa ra khỏi cửa, phảng phất như “biển sâu cho cá vượt, trời cao để chim bay.” Nàng có thể tùy tiện
chạy nhảy. Cũng đại biểu nàng trưởng thành, không cần ai dắt tay, vui vẻ chạy theo Lâm Xuân.
Tự cho là chạy rất nhanh, nhưng Thu
Sinh chê nàng cản trở, hoặc không đành lòng nhìn nàng mệt được thở hổn
hển, lấy cớ cõng nàng đi.
Lâm Xuân vội nói: “Đỗ Quyên, ta giúp ngươi cầm rổ.”
Đỗ Quyên vô pháp, đành để Thu Sinh cõng.
Thiếu niên cõng nàng cũng chạy rất nhanh. Nhưng chạy bị xóc nảy liên tục, làm nàng sợ tới mức gắt gao ôm cổ hắn, sợ bị xóc rớt xuống, không còn tâm
tư nhìn cảnh vật trên đường.
Bọn họ đi về hướng đầu thôn tây.
Đi được một đoạn đường, tiếng người dần xa. Đã đến bãi đất trống bát ngát dã ngoại.
Rất xa, trên bờ sông trong ruộng đồng có thật nhiều tiểu oa nhi.
Có người kêu to “Thu Sinh!”
Thu Sinh trả lời “Phúc Sinh đại ca!“. Lâm Xuân lại kêu “Cửu Nhi ca ca!”
Gọi tiếng liên tiếp.
Thu Sinh vội buông Đỗ Quyên, hung hăng thở hổn hển vài hơi, nói: “Chính là
này... Nơi này. Tước Nhi, ngươi đừng chỉ lo chú ý cắt cỏ heo, nên coi
muội muội. Hạ Sinh, ngươi cùng Xuân Nhi chọn cỏ heo trước. Lấy đầy giỏ
mới chơi. Ta đi mò cá.”
Hạ Sinh lập tức phản đối, nói hắn muốn mò tôm cá.
Thu Sinh trợn mắt, “Ngươi khiêng nổi tôm sao?” Rồi giơ nắm tay lên uy hiếp.
Nắm tay của hắn có sự uy hiếp lớn, Hạ Sinh đành phải ngoan ngoãn nghe theo phân phó.
Ra bên ngoài, Thu Sinh chính là lão Đại, không nghe lời sẽ bị đánh.
Thu Sinh khiêng tôm, mang theo giỏ cá chạy theo hướng bờ sông. Hạ Sinh tiếp đón Hoàng Tước Nhi: “Tước Nhi, chúng ta qua bên kia. Bãi sông thật
nhiều người, hình như Thủy Tú tỷ tỷ cũng ở đó.”
Hoàng Tước Nhi gật đầu, kêu Đỗ Quyên đi chung.
Đỗ Quyên dõi mắt nhìn quanh. Trước mắt là một mảnh ruộng đồng, bên tay
phải là một con sông rộng khoảng 2 trượng. Trên đê là hàng cây liễu cây
hoè rải rác. Mùa thu nước cạn, lộ đá cuội trong lòng sông cùng cỏ dại
mọc đầy bãi sông. Trong ruộng đồng, trên bờ sông, dưới sông đều có thật
nhiều trẻ con lớn nhỏ. Có đứa hái rau dại, có đứa kéo lưới cá, vớt tôm,
có đứa trơn bóng chỉ mặc một cái quần nhỏ, ở dưới nước bắt cá.
Xa xa, dãy núi vòng quanh, rậm rạp xanh biếc.
Lâm Xuân nắm tay Đỗ Quyên, một đường cơ cơ oa oa nói không ngừng:
”Đỗ Quyên, bên ngoài thú vị hay không?”
”Chơi vui!”
”Xem, bên kia là nhà ta. Ta và cha từng đến. Cha ở dưới ruộng trồng củ cải. Qua vài ngày có thể nảy mầm.”
”Nhà ở dưới chân núi... Có thấy không? Chính là nhà Lý gia gia. Nhà bọn họ
có một con rắn thật lớn. Ta đi xem, to như vậy ——” hắn dùng tay so một
chút —— “Không cắn người. Ngày nào đó ta dẫn ngươi đi xem. Ngươi đừng
sợ, không cắn người.”
Đỗ Quyên nhìn theo hướng ngón tay hắn, phía nam dựa vào núi, có một tòa nông gia tiểu viện, nhà biệt lập,
không cùng chỗ với người trong thôn.
”Bên kia chính là đường lên núi. Cha ta và đại bá bá từ đường đó lên núi săn thú.”
Lâm Xuân lại chỉ vào triền núi hướng bắc, có một con đường nhỏ quanh co
khúc khuỷu, vòng qua chân núi đã không thấy tăm hơi, làm cho Đỗ Quyên
tưởng tượng, suy đoán trong núi có tình cảnh gì.
Lâm Xuân
không ngừng đem sự hiểu biết của hắn về thôn Thanh Tuyền nói với Đỗ
Quyên, làm cho nàng biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu phấn khích.
Hai người cơ cơ oác oác nói xong, dọc theo bờ ruộng đi xuống bãi sông.
Phía trước, Hoàng Tước Nhi đã sớm ngồi xổm trên cỏ chọn rau dại.
Chợt nghe có người cười nói: “Yêu, Lâm Xuân, mang vợ ngươi tới?”
Là chị nuôi của Đỗ Quyên, đường tỷ của Lâm Xuân, Thủy Tú.
Lâm Xuân sầm mặt cải chính nói: “Không phải vợ, là muội muội.”
Lời này đương nhiên là Đỗ Quyên dạy.
Thủy Tú phốc xuy cười nói: “Ngươi không cần Đỗ Quyên làm vợ, Cửu Nhi nhà ta cần. Tương lai ngươi phải kêu Đỗ Quyên là 'Tẩu tử'.”
Lâm Xuân càng tức giận, lớn tiếng nói: “Muội muội không làm vợ Cửu Nhi ca ca . Muội muội không làm vợ người, chỉ làm muội muội.”
Thủy Tú và đám con gái đồng loạt cười ha hả.
Lấy nàng làm trò cười?
Nhìn kỹ!
Đỗ Quyên cười híp mắt lớn tiếng nói: “Thủy Tú tỷ tỷ, ngươi làm vợ ai?”
Đám con cái nhất thời cười thành một đoàn, cười làm Thủy Tú đỏ mặt.
Nhưng nàng lanh lẹ giống nương nàng, cười hai tiếng thì tốt rồi, cũng không như thế nào.
Nàng bỏ xẻng nhỏ trong tay xuống, vỗ tay với Đỗ Quyên nói: “Mau tới đây cho
ta xem. Lan Hoa, ngươi xem. Đây chính là Đỗ Quyên, muội muội kết nghĩa
của ta. Nhìn dễ thương không?”
Mấy đứa con gái khoảng bảy tám tuổi đều vây quanh nàng, ngạc nhiên “ngắm” Đỗ Quyên, đều khen không dứt miệng.
Đỗ Quyên dưới sự dẫn dắt của Thủy Tú gọi người, vừa “ngắm” các nàng.
Đều là tiểu nữ oa thiên chân vô tà, lại không có người lớn, bản tính mỗi
người đều biểu lộ, ngay cả người mắc cỡ nhất cũng hỏi thăm Thủy Tú về
quá trình nương nàng nhận con nuôi.
Thủy Tú liền nói là chủ ý của Nhậm thúc thúc.
Nói một hồi chuyển đến Nhậm Tam Hòa, lập tức sôi nổi suy đoán hắn sẽ cưới
khuê nữ nhà ai. Thì thầm triển khai rất nhiều liên tưởng, tất cả khuê nữ xinh đẹp dễ nhìn trong thôn đều tương đối điểm qua một lần.
Đỗ Quyên nghe vui vẻ: thì ra nữ nhân bát quái là thiên tính. Từ lão thái
thái 90 tuổi cho tới tiểu nữ oa mấy tuổi, tất cả đều như nhau!
Nàng nhân cơ hội cầm rổ nhỏ tránh ra, xem chung quanh.
Vốn Lâm Xuân đi theo nàng, một hồi liền bị Cửu Nhi kêu đi.
Đỗ Quyên liền chạy tới bờ sông chơi.
Ngửa đầu nhìn bầu trời cao xanh thẳm. Vài đám mây như khói nhẹ. Nắng thu chiếu trên sông, gợn sóng lấp lánh.
Khắp nơi đều là con nít, chạy bên bờ sông, lủi trong đồng ruộng.
Nàng đứng trên đê, bỗng nhiên sinh lòng tưởng niệm: Lý Đôn ở đâu?
Ý niệm vừa khởi ngăn không được. Vì thế lên tiếng hỏi những đứa bé kia: “Where are you? Lý Đôn —— “
Cảm xúc dâng trào hô to: Lý Đôn —— Lý Đôn —— Lý Đôn —— Đôn —— Đôn ——
Âm cuối lượn lờ vang vọng vào rừng sâu.
Trong đồng ruộng, đám trẻ đều ngừng công việc trong tay, đồng loạt xoay mặt
nhìn nàng. Hưng trí nổi lên, cũng mặc kệ Lý Đôn có ở đây hay không, nàng chỉ muốn lớn tiếng gọi tên hắn: “Lý —— Đôn—— Lý —— Đôn —— “
Trong nắng thu, đám trẻ lớn nhỏ nhìn choáng váng, cũng nghe choáng váng. Bé
gái kia đứng trên bờ đê, hai tay trên miệng, nhìn bầu trời hô to. Kêu
cái gì, bọn họ nghe không hiểu.
Nàng làm sao vậy?
Đang sững sờ, bỗng nhiên có người cao giọng đáp: “Ta ở đây, Đỗ Quyên!”
Lòng Đỗ Quyên hồi hộp, lập tức theo tiếng kêu nhìn lại.
Nàng trợn tròn mắt: Lâm Xuân lảo đảo bò lết, nghiêng ngả lảo đảo từ bãi sông bò lên, vẻ mặt thập phần kinh hoảng.
Một đường hô lớn “Ta ở đây”, Lâm Xuân chạy vội tới trước mặt Đỗ Quyên.
Người hắn bẩn thỉu, kẽ chân hơi xòe ướt nhẹp, dính đầy bùn đất.
Đỗ Quyên không thể tin được, thăm dò hỏi: “Lý Đôn?”
Vẻ mặt Lâm Xuân đầy nghi hoặc, lo lắng kéo tay nàng hỏi: “Đỗ Quyên, ngươi
muốn cái gì, ta tìm giúp ngươi. Ngươi muốn ăn cái gì? Muốn chơi cái gì?”
Đỗ Quyên không còn lời gì để nói, ngửa đầu nhìn trời.
Bình tĩnh lại mới cúi đầu nhìn thằng nhỏ ôn nhu nói: “Ta không muốn ăn cái
gì, ta đang chơi, hô chơi. Ngươi cũng lớn tiếng kêu thử xem, chơi vui
lắm.”
Lâm Xuân liền cười, ngửa mặt lên trời hô: “Đỗ —— Quyên —— “
Thanh âm so với Đỗ Quyên còn cao hơn, vững chãi hơn.
Đỗ Quyên suýt khóc.
Lúc này, Thu Sinh, Phúc Sinh và Cửu Nhi, còn có Hoàng Tước Nhi và Thủy Tú, đều tới.
Hoàng Tước Nhi đánh giá muội muội từ trên xuống dưới trước, phát hiện nàng
không có việc gì, mới yên tâm. Vội hỏi nàng muốn về nhà sao.
Đỗ Quyên xấu hổ, đã kinh động nhiều người như vậy.
Nàng vội cười nói không có việc gì, nàng chỉ hô chơi.
Thu Sinh lớn hơn một chút, phát hiện nụ cười của tiểu nữ oa không sáng lạn
bằng lúc trước. Hắn cũng không hỏi nàng tại sao, liền đưa con cá dài
chừng nửa thước trên tay, dùng cỏ xuyên qua mang cho nàng, nói: “Đỗ
Quyên, cái này cho ngươi.”
Đỗ Quyên nhìn con cá lớn, kinh ngạc hỏi: “Là cá gì?” Một mặt lại nói: “Thu Sinh ca ca cầm về nhà nấu đi. Ta không cần.”
Thu Sinh cười nói: “Ngươi cầm con này. Ta còn muốn bắt thêm. Buổi trưa
chúng ta đều ăn cá. Phúc Sinh ca ca kéo lưới, bắt rất nhiều.”
Đỗ Quyên vừa nghe hứng thú, nói muốn đi xem.
Thu Sinh do dự một hồi rồi gật đầu. Hắn tiến lên dắt tay nàng, lại gọi Lâm
Xuân cầm rổ của nàng, rồi hướng Hoàng Tước Nhi nói: “Ta dắt nàng đi xem
đánh cá.”
Thủy Tú cũng dặn ca ca Phúc Sinh chiếu cố Đỗ Quyên, rồi mọi người mới giả tán.
Lúc xuống bãi sông, Cửu Nhi hỏi Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên, Lý Đôn là cái thứ gì? Ăn ngon hay không?”
Đỗ Quyên thiếu chút nữa bật thốt lên nói “Lý Đôn không phải là đồ vật”, cố nhịn lại.
Nàng cười gượng hai tiếng, nói: “Lý Đôn là chim, bay trên trời cao. Bay qua muôn sông nghìn núi...”
Cửu Nhi bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hèn chi ngươi hướng lên trời kêu.”
Lâm Xuân thắc mắc hỏi Đỗ Quyên, hình dạng chim ra sao.
Đỗ Quyên vội nói bậy bạ, đem chim đại bàng hóa thân thành Lý Đôn, mới đem việc này lừa gạt cho qua.
Thu Sinh nắm tay mềm nhỏ của bé gái, nghe thanh âm trong trẻo của nàng,
trong lòng ngạc nhiên, sao nàng luôn có ý tưởng và cách nói kỳ quái như
thế.