Điền Duyên

Chương 225: Chương 225: Người yêu cũ đến nhà




Hắn đưa Triệu Ngự sử cái này, một là cảm tạ hắn dìu dắt, hai là triển lãm bản lĩnh học thức của mình. Hắn nghe nói vào thư viện phải qua khảo hạch, nhất định phải khiến người tán thành nhãn lực của Triệu Ngự sử, không thể chỉ trích hắn làm việc thiên tư.

Triệu Ngự sử nghe xong không kiềm nén gật đầu, trên gương mặt kiên cường lộ ra nét tươi cười khen ngợi.

Hắn thân là ngự sử, mọi chuyện đều phải cẩn thận, thiếu niên này thực hợp tính hắn.

Hắn không thích lời hoa mỹ. Với một thiếu niên mười mấy tuổi mà nói, tạo hình bức bình phong làm cho hắn kinh hãi không thôi, nhưng hắn chỉ bất động thanh sắc gật đầu, lại hỏi Lâm Xuân vì sao không điêu “Rồng ẩn mình tung móng vuốt bay lên cao” và “Chim ưng vồ mồi, vượt qua gió bụi”, như vậy sông núi và các loài chim thú đều có, chẳng phải tốt hơn sao?

Lâm Xuân liền giải thích, nói hắn sinh hoạt ở trong núi, thường thấy bốn kiểu tình cảnh này, cho nên đã ăn sâu vào trí; nhưng rồng thì hắn căn bản chưa thấy qua, chim ưng cũng ít thấy, “Nếu bản điêu khắc không có thần sẽ thành kém cỏi. Còn có, lúc tiểu dân chọn gỗ, chỉ tìm được vài loại hoa văn hương nam mộc, theo thứ tự là tơ vàng văn, thuỷ triều văn, sơn văn cùng vân văn, chỉ có thể tạm sử dụng.”

Thì ra nam mộc trân quý nhờ vào hoa văn. Hoa văn càng phong phú thưa thớt, gỗ càng trân quý. Cái gọi là tơ vàng nam mộc, vốn là một loại hương nam, gỗ nhẵn nhụi, phát ra mùi thơm, hoa văn sáng lạn, phảng phất như Vân Hoa, loại có hoa văn vẩy cá hình rồng đuôi phượng là đồ án điềm lành trân quý, gần 200 năm qua đã bị hoàng gia liệt vào chuyên dụng.

Lâm Xuân tìm kiếm được mấy khối gỗ này, so với tơ vàng nam kém một chút nhưng cũng đủ trân quý. Người nọ vốn không bán, là Lâm Đại Mãnh mượn, nói rõ ngày sau từ trong núi chuyển nam mộc tốt hơn cho hắn, trước mắt không kịp về nhà lấy, trước dùng cái này cứu cấp. Người nọ lại là biết cửa hàng Lâm gia ở trấn Hắc Sơn, biết bọn họ không nói dối, mừng rỡ thuận nước giong thuyền, cho hắn mượn dùng trước.

Lâm Xuân chỉ vào bình phong giải thích với Triệu Ngự sử, hắn dùng hoa văn tơ vàng làm hào quang ra sao, mới điêu khắc ra bức “Mặt trời đỏ mới lên, ánh sáng rực rỡ”, như thế càng có thần thái. Còn nói buổi tối dưới ngọn đèn, hào quang mặt trời đỏ càng thêm giống thật, càng lộ vẻ quang hoa sáng lạn.

Mắt Triệu Ngự sử bùng ra rực rỡ hào quang, cái nhìn đối với hắn lại cao thêm một bậc.

Nửa ngày, mới lại hỏi: “Vậy hổ thì sao? Hổ ngươi cũng thường thấy?”

Lâm Xuân cười nói: “Tiểu dân vừa lúc nuôi một con hổ.”

Đem lai lịch Như Gió nói một lần, con hổ này do hắn nuôi từ nhỏ đến lớn.

Triệu Ngự sử không khỏi trừng lớn mắt, cuối cùng nhịn không được ha ha cười lên.

Ngày đó, hắn liền dẫn Lâm Xuân đi thư viện Kinh châu bái kiến bạn già Chu phu tử. Sau một hồi khảo sát, Lâm Xuân được Chu phu tử thu làm môn hạ. Chu phu tử là viện trưởng Thanh Sơn thư viện đã nổi tiếng hàng trăm năm ở Đại Tĩnh, người tộc Chu Nam.

Đám người Đỗ Quyên nghe được tin tức này, đều cực kỳ vui mừng.

Đêm đó, nàng nấu riêng một bàn thức ăn ngon vì hắn ăn mừng.

Ăn xong, Lâm Xuân lại bắt đầu bế quan, dốc lòng chế tác 3 tấm bình phong khác.

Mỗi ngày Đỗ Quyên đều nấu món khác nhau cho hắn. Mỗi khi hắn đi ra hóng gió, nghênh đón hắn đều là nét mặt tươi cười, bộ dáng như mọi việc đều thuận lợi. Đây là sợ hắn lo lắng, không muốn chuyện bên ngoài quấy rầy hắn.

Hoàng Nguyên thường ra đi gặp bạn bè, xử lý công việc, lúc rỗi rãnh tận tình cùng người nhà ở chung, dung hợp qua từng ngày.

Hắn phát hiện, nhà mới này đối với hắn càng ngày càng có lực hấp dẫn. Lão Thực cha và nương cũng không quá khác biệt không thể câu thông, ngược lại bọn họ rất dễ thân cận.

Liền lấy Lão Thực cha và tiểu muội Hoàng Ly ở chung mà nói, mỗi khi nhìn thấy hắn đều luống cuống.

Ngày nào đó, Hoàng Ly giúp việc xong, đang tựa vào trên ghế chỉnh xiêm y cho đại ca, Lão Thực cha từ ngoài hào hứng tiến vào, trong tay giơ 4 cây đường hồ lô, như hiến vật quý đối tiểu khuê nữ nói: “Hoàng Ly, xem cha mua đồ ngon cho ngươi!”

Hoàng Ly vừa nhìn, nói: “Đây không phải là đường hồ lô sao?”

Hoàng Lão Thực đắc ý gật đầu, nói: “Bốn người các ngươi mỗi người một cây.”

Dỗ tiểu hài tử!

Hoàng Nguyên đang cùng Đỗ Quyên thương nghị quy hoạch tương lai Nguyên Mộng Trai, nghe vậy miệng co rút lại.

Ngược lại, Đỗ Quyên cười đưa tay nói: “Cha, cho ta một cây.”

Hoàng Lão Thực vội đi tới, đưa cho nàng và Hoàng Nguyên một cây, một xuyến khác cho Hoàng Tiểu Bảo.

Hoàng Nguyên vừa định từ chối, Đỗ Quyên đã tiếp nhận đưa cho hắn, vừa nháy mắt với hắn. Hắn đành phải nhận, ăn không phải, không ăn cũng không phải.

Chợt nghe bên kia Hoàng Ly hỏi “Cha, đường hồ lô bao nhiêu tiền một chuỗi?”

Hoàng Lão Thực nói: “Một văn một chuỗi.”

Hoàng Ly kêu to oán giận nói: “Ai nha cha, ngươi bị thiệt rồi! Đường hồ lô chính là sơn tra bên ngoài dính một tầng đường. Bốn trái sơn tra mà muốn một đồng tiền, đây là bẫy ngươi đấy. Hàng năm tháng 8 chúng ta hái rất nhiều sơn tra, nếu bán như vậy, ngươi suy nghĩ một chút có thể có bao nhiêu tiền?”

Nghe tiểu khuê nữ tính toán như vậy, Lão Thực cha chột dạ, cãi chày cãi cối nói: “Còn có đường chi, đường là đáng giá.”

Hoàng Ly vừa cắn sơn tra vừa khinh bỉ nói: “Chút đường ấy... không nổi tới một thìa. Cha, ngươi quá Lão Thực, người ta nói giá bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, vậy sao được! Ngươi phải trả giá, 2 văn tiền 3 xuyến, 3 văn tiền 5 xuyến, như vậy mới có lời. Ai, bên trong này chính là sơn tra, ta năm nào cũng ăn, thứ tốt gì! Ai, người trong thành thật không có kiến thức, tiêu tiền mua cái này ăn.”

Vừa lúc Phùng Thị đi vào, nghe lời này chen miệng nói: “Cha một đời hồ đồ, làm sao biết mua đồ. May là chưa cho hắn nhiều tiền, bằng không còn không biết xài loạn như thế nào nữa.”

Hoàng Lão Thực thấy tiểu khuê nữ chê đường hồ lô tồi tệ, còn nói mìnhkhông biết mua đồ, vợ cũng nói mình, rất hổ thẹn, trong lòng băn khoăn, nên lấy lòng nói: “Ngươi không hiếm lạ sơn tra, vậy cha lại đi ra ngoài mua chút điểm tâm cho ngươi ăn.”

Hoàng Ly vội nói: “Thôi thôi! Nếu cha đi xa, lỡ đi lạc người ta lại lừa tiền, chúng ta phải đi khắp nơi tìm cha. Tìm không ra, còn phải đi nha môn báo án.”

Hoàng Lão Thực nói: “Cha lớn như vậy, sao lại đi lạc được!”

Hoàng Ly trợn trắng mắt nhìn hắn, vạch trần nói: “Ngày hôm qua chúng ta ở trên đường, cha nhìn thấy bán gì đó không chịu đi, nếu không phải ta lôi kéo ngươi, còn không biết bị bắt đi đâu nữa.”

Hoàng Lão Thực không thể chối cãi, nhân tiện nói: “Dù cha đi lạc, không biét hỏi đường chắc? Đều nói đường trên miệng mình, hỏi thêm một chút không phải là được.”

Hoàng Ly kiên trì không cho hắn đi, nói muốn đi thì chờ nàng rãnh rỗi, đi với hắn ra ngoài mới yên tâm, vừa sai sử nói: “Cha, giúp ta rót chén trà.”

Hoàng Lão Thực liền vui vẻ chạy đi rót nước.

Hoàng Nguyên sớm không nghe lọt, nhịn không được muốn răn dạy tiểu muội không có tôn ti trên dưới, đã thấy nàng tiếp nhận chén trà trên tay cha, trôi chảy hỏi: “Cha, buổi tối ngươi muốn ăn cái gì? Nói trước để ta chuẩn bị.”

Hoàng Lão Thực như một đứa nhỏ, lập tức nói ra một chuỗi món ăn.

Hoàng Ly gật đầu nhớ kỹ, tạm đặt kim chỉ xuống, đứng dậy đi phòng bếp, nói muốn chuẩn bị trước. Hoàng Lão Thực cũng đi theo, nói múc nước cho nàng rửa rau.

Hoàng Nguyên liền ngậm miệng, cảm thấy mình thuần túy không nên đi gây sự.

Hắn nhét đường hồ lô vào tay Đỗ Quyên, nói: “Cho ngươi.”

Đỗ Quyên cười nói: “Ngươi không ăn? Sơn tra rất khai vị, ngươi không cần sợ ăn cái này cảm thấy ngây thơ mất mặt. Lúc chúng ta ở nhà, hàng năm tháng bảy tháng tám đều có thể hái rất nhiều sơn tra. Ăn không hết thì phơi khô, mùa đông dùng để nấu nước uống, tiêu thực là tốt nhất.”

Hoàng Nguyên thấy đôi môi nàng vốn màu hồng, nay ăn đường hồ lô càng đỏ au, ngay cả khóe miệng cũng dính chút màu hồng, giật mình, lấy khăn tay ra giúp nàng lau, nói: “Ta không thích ăn cái này.”

Đỗ Quyên nhìn hắn cười, bộ dáng như hiểu rõ tâm tư của hắn.

“Vậy đợi đến mùa sơn tra, ta làm mứt sơn tra ngươi đừng có ăn.”

“Vì sao không ăn? Ta không ăn gạo, nhưng gạo nấu cơm không phải ta cũng ăn. Ta không ăn lúa mạch, nhưng bột mì làm bánh ta cũng ăn.”

Đỗ Quyên chỉ vào hắn nói: “Ngươi... Nhìn ngươi thành thật mà nói xạo như vậy!”

Hoàng Nguyên cười nói: “Ai nói xạo? Ta nói xạo cũng không lại ngươi, nhuệ khí thiếu niên, xông thẳng lên 9 tầng trời, chấn điếc tai cỡ nào!”

Đỗ Quyên nóng nảy, giơ nắm tay lên muốn đánh hắn, bị hắn nắm lấy cánh tay, nói: “Đừng ỷ vào ngươi học vài ngày võ công là có thể khi dễ đệ đệ.”

Hoàng Tiểu Bảo phẫn nộ chen miệng nói: “Khi dễ đệ đệ thì tính cái gì, nàng và Tước Nhi tỷ năm xưa còn đem ta ấn tại bãi sông đánh cho một trận kìa. Đánh ta còn hỏi ta có phục hay không. Ngươi không biết, khi đó nàng mới 2 tuổi.”

Hoàng Nguyên nghe xong thất thanh hỏi: “Đây là thật?”

Đỗ Quyên kêu to: “Hoàng Tiểu Bảo, sao ngươi không nói ngươi làm chuyện gì?”

Hoàng Tiểu Bảo không ngượng ngùng cười.

Hoàng Nguyên liền truy vấn tình hình năm đó, nghe xong nghiến răng, nói liên tục Hoàng Tiểu Bảo nên đánh. Mấy Huynh tỷ đề trêu chọc lẫn nhau.

Lúc này Phùng Thị bưng một đĩa trái cây ướp lạnh trong giếng vào, nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, thập phần vui vẻ, đi qua tha thiết đối với Hoàng Nguyên nói: “Đến, nghỉ ngơi, ăn chút gì đó. Đừng mệt nhọc.”

Bọn họ vừa rồi căn bản không làm việc có được không !

Hoàng Nguyên vội nói: “Tốt. Cám ơn nương.”

Đỗ Quyên oán giận nói: “Trong mắt nương chỉ có đệ đệ, ta và Tiểu Bảo ca ca ngồi ở đây, nương cũng không thấy.”

Hoàng Nguyên bật cười.

Hắn dần dần thích không khí gia đình này, thích Lão Thực cha bị trai gái hô đến gọi đi, thích nương cao giọng trách cứ cha vô năng, thích tỷ tỷ và muội muội dụng tâm nấu cơm cho người nhà, buổi tối người một nhà tụ lại nhàn thoại, nhìn ba mẹ con thêu thùa may vá... Giống như rất không có tôn ti trên dưới, tình thân lại rất nồng hậu.

Ngày lành không quá hai ngày, phiền toái tới, còn không chỉ một cọc.

Đầu tiên là biểu muội trước kia của Hoàng Nguyên, Trần Thanh Đại tìm tới cửa.

Đỗ Quyên nghe tiếng, muốn Hoàng Nguyên đừng đi ra ngoài, tự mình đi ứng đối.

Hoàng Nguyên lắc đầu nói: “Trốn được mùng một, còn có thể trốn được 15 sao? Việc này phải để ta đi chấm dứt. Tính tình của nàng, ngươi không rõ ràng lắm, ứng phó không được.”

Đỗ Quyên hoài nghi hỏi: “Ngươi có thể ứng phó? Con gái người ta vừa khóc, ngươi liền luống cuống, liền thương hương tiếc ngọc. Nam hài tử đều là như vậy...”

Hoàng Nguyên trừng mắt nhìn nàng, nói: “Nói bậy cái gì!”

Vì thế đi ra ngoài, vừa đón Trần Thanh Đại đi vào, vừa phái tiểu nhị đi thông tri Trần gia, vừa kêu Đỗ Quyên, Hoàng Ly đi ra tiếp khách. Hắn sẽ không một mình đối mặt Trần Thanh Đại, biết sẽ dây dưa mãi với nàng.

Trần Thanh Đại mười ba, mười bốn tuổi, thân hình tinh xảo, mặt mày linh hoạt, hành động không có hàm súc thẹn thùng của con gái, cũng không giống tiểu thư thế gia câu nệ đoan trang, khí thế rất dồi dào, vừa nhìn có chút giống Hoàng Ly.

Đương nhiên, đây là chỉ lúc Hoàng Ly lợi hại.

Hoàng Ly hay thay đổi, lúc dỗ người rất nhu thuận.

Trần Thanh Đại thấy Đỗ Quyên sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đây chính là bé gái năm xưa mình đã gặp qua ở trấn Hắc Sơn, xoay mặt chất vấn Hoàng Nguyên nói: “Ngươi vì nàng mới từ hôn?”

Trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Hoàng Nguyên trầm mặt quát: “Thanh Đại, đây là tỷ tỷ ta!”

Trần Thanh Đại nghe thế mới im tiếng, nhưng chẳng biết tại sao, nàng nhìn Đỗ Quyên thực không thích. Đỗ Quyên đối với nàng cũng không thích, vừa nhìn là biết một cô gái kiêu căng. Cho nên nói, tình địch đối với đối thủ cảm giác rất sâu sắc.

Hoàng Nguyên khuyên nàng trở về, chợt nghe nàng trả lời: “Bọn họ gạt ta từ hôn, ta không chịu. Bọn họ muốn lui là chuyện của bọn họ, ta chỉ nhận định biểu ca, sống là người biểu ca, chết là quỷ biểu ca.”

Trời ạ, là một nử tử dám hận dám yêu!

Hoàng Nguyên cau mày nói: “Thanh Đại, ngươi có biết việc này đã không thể cứu vãn.”

Trần Thanh Đại ngồi lẳng lặng, không nói không cười, bộ dáng quyết tâm.

Nha hoàn của nàng đứng ở một bên, vẻ mặt thập phần sốt ruột.

Thấy nàng như vậy, Hoàng Nguyên rất kinh ngạc.

Nói hắn không cảm động là giả. Hắn vì trừng trị và tránh né nàng, bày ra trăm kiểu làm khó dễ để đàn áp; mà nàng vì theo ý hắn, muốn được sự đồng tình của hắn, quyết tâm học thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa. Một thiếu nữ nhà phú thương, trong đám tiểu thư quan lại cũng giành được chút thanh danh.

Nhưng hắn không thể trái lương tâm đón nhận nàng.

Lúc này, tuyệt đối không thể mềm lòng!

Nghĩ xong, hắn nháy mắt với Đỗ Quyên, liền đi ra ngoài.

Đợi Hoàng Nguyên vừa đi, Hoàng Ly mở miệng trước nói: “Ngươi và ta ca ca đã từ hôn, hôm đó tại công đường rất nhiều người đều nghe. Ngươi còn đến tìm hắn, truyền đi ngươi còn có mặt mũi nào nữa?”

Nàng không khách khí, chỉ chưa nói ra ba chứ “Không biết xấu hổ” thôi.

Trần Thanh Đại lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, bọn họ là bọn họ, ta là ta.”

Đỗ Quyên mỉm cười, nói: “Trần cô nương, cũng không thể nói như vậy. Trưởng bối nhà ngươi cũng vì tốt cho ngươi. Bằng không, thật nếu liên luỵ, Trần gia và Dương gia bị tịch thu gia sản chém cả nhà, ngươi có thể nhẫn tâm sao? Chuyện như vậy lịch sử không phải là không từng xảy ra.”

Trần Thanh Đại kích động nói: “Bây giờ không phải là không sao rồi!”

Đỗ Quyên thực không lời gì để nói, không sao thì hối hận, coi Hoàng Nguyên là cái gì?

Đúng lúc này, Hoàng Nguyên dẫn Trần phu nhân đi tới, phía sau còn có vài ma ma.

“Đây là làm sao?”

Trần phu nhân nhìn Hoàng Nguyên hỏi.

Hoàng Nguyên khom người nói: “Có lẽ Trần cô nương đi mệt nên vào nghỉ ngơi một chút, kính xin Trần phu nhân mang nàng trở về.”

Ngay cả tiếng dì cũng không gọi.

Sắc mặt Trần phu nhân nhìn hắn liền trầm xuống.

Sau khi từ hôn, không nghĩ tới Hoàng Nguyên lại vô tội được phóng thích. Nàng vốn hối hận, tính tình Thanh Đại lại bướng bỉnh, bắn tiếng nói không phải Hoàng Nguyên thì không gả, bằng không sẽ chết.

Tuy nàng quản thúc Thanh Đại nhưng biết rõ không quản được, chỉ âm thầm hy vọng nháo lớn xong, Hoàng Nguyên niệm tình cũ, một lần nữa tiếp tục mối hôn sự này. Nếu là như vậy, gả Thanh Đại vào Hoàng gia cũng được, dù sao Hoàng gia là gia đình nông dân, dễ sai khiến.

Nhưng tình thế trước mắt, Hoàng Nguyên rõ ràng không chịu nhận.

Trần Thanh Đại rơi lệ nói: “Dù ngươi nói như thế nào, hôm nay ta cũng sẽ không đi. Trong lòng ta không có ai khác, ngươi cũng biết. Trong thành này ai chẳng biết chúng ta đã định thân, nay từ hôn, ngươi để ta gả cho ai? Ai còn chịu cưới ta?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.