Phùng bà mụ mặc kệ
nàng có sữa hay không sữa, lẩm bẩm nói: “Là con trai? Là con trai? Không có khả năng! Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy! Không phải là ngươi
nghĩ con trai muốn điên rồi, không bình thường, tự mình nghĩ ra? Nếu
không nữa thì, ngươi lúc ấy hoa mắt nhìn lầm rồi?”
Phùng Thị vừa rơi lệ, vừa từ bên gối đầu lấy ra một vật cho Phùng bà mụ xem,
chính là miếng lụa màu xanh bao trên người Đỗ Quyên lúc ấy.
Nàng hạ giọng rỉ tai nói: “Nương, ta thật sự không sai!”
Phùng bà mụ thấy thứ này, muốn không tin cũng không thể.
Nàng nhìn về phía Đỗ Quyên trong giường, thanh âm run run, mang theo sợ hãi: “Đừng nói là người ta đúng dịp đi ngang qua, gặp ngươi sinh một con
trai, lấy nha đầu kia đem hắn đổi đi đi?”
Nàng không dám tưởng tượng khả năng cháu ngoại bị sói ăn, ý tưởng kia làm cho nàng cảm thấy ngực đau đến hoảng.
Phùng Thị vội vàng lắc đầu, đem tình hình lúc đó cẩn thận nói một lần nữa.
Phùng bà mụ như cũ không thể tin tưởng, nói: “Thật trùng hợp! Thật trùng hợp! Nha đầu kia ở đâu tới?”
Hai mẹ con nhỏ giọng phân tích một phen, cuối và không thể phán định được lai lịch của Đỗ Quyên.
Phùng bà mụ chịu không nổi, đứng lên nói: “Không được, ta nói với cha ngươi.”
Phùng Thị vẫn chưa ngăn cản nàng.
Tại nhà mẹ đẻ, phàm chuyện lớn một chút đều do cha quyết định.
Vì thế, Phùng bà mụ đi đến bên cửa sổ, hướng ra bên ngoài kêu lên: “Cha hắn, ngươi vào phòng, ta cùng ngươi nói chuyện này.”
Phùng Trường Thuận liền đi vào.
Bên ngoài trời đã mờ tối, Hoàng Lão Thực thấy cha vợ vào phòng, do dự có
nên theo vào hay không. Phùng Hưng Phát ngăn hắn lại, hỏi hắn chuyện lá
trà, nói là ngày mai muốn lên núi hái chút trà dại mang về.
Hoàng Lão Thực liền dừng bước lại, cùng anh vợ nói tình hình bốn phía trên núi.
Phùng Trường Thuận vào phòng, Phùng bà mụ thấp giọng lại đem chuyện vừa rồi nói một lần.
Phùng Trường Thuận nghe cũng ngây người.
Hắn không nghĩ tới lúc mới kết thông gia nói chuyện một câu thành tiên tri. Nếu việc này phát sinh trước khi hắn nói, hắn muốn tát mình hai cái,
trừng phạt mình thối miệng.
Bất quá, rốt cuộc là nam nhân,
chấn kinh một hồi, hắn liền nhìn Phùng Thị nói: “Đem đứa bé cho ta nhìn
xem.” Ánh mắt nhìn về phía Đỗ Quyên trên giường.
Phùng Thị
liền ôm Đỗ Quyên dậy, đưa cho cha. Phùng bà mụ thắp đèn, dời một băng
ghế đến bên giường, đem đèn cẩn thận đặt trên ghế.
Đỗ Quyên tuy nhắm hai mắt, vẫn cảm giác mình bị một đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú.
Nàng vội vàng trấn định, làm bộ như ngủ say cái gì cũng không biết.
Cũng thật lạ, việc này hoàn toàn không quan hệ với nàng, nàng cũng là người
bị hại, nhưng lúc này đối mặt một nhà 3 người, nàng chỉ thấy chột dạ sợ
hãi.
Ánh mắt trẻ sơ sinh là vô ý thức, nàng người trưởng
thành, ánh mắt của nàng sẽ tiết lộ suy nghĩ trong lòng. Hơn nữa những gì nàng chứng kiến hay nghe thấy, cảm thấy ông ngoại này là người lợi hại, lai lịch nàng không rõ ràng, nếu cử chỉ quái dị sợ hắn nhìn ra đầu mối.
Phùng bà mụ thấy lão già chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, cẩn thận hỏi: “Cha hắn, đứa bé này có cái gì không đúng?”
Phùng Trường Thuận đang xuất thần nhìn Đỗ Quyên, nghe vậy thanh tỉnh, hừ nhẹ
một tiếng nói: “Có cái gì không đúng? Một đứa bé còn bú sữa có thể có
cái gì không đúng! Không đúng cũng là người ném nàng, đứa bé có chuyện
gì? Thật là nghiệp chướng!”
Đỗ Quyên nghe xong lời này quả
thực lệ nóng doanh tròng, trong lòng hô to “Ông ngoại anh minh”, hận
không thể mở mắt ra đối với hắn cười một cái, rồi hôn gió.
Ô ô, ông ngoại thật là người tốt!
Phùng Thị nói ra bí mật từ đáy lòng, cảm xúc thả lỏng hơn, tuy còn thương tâm, cũng chỉ là thương tâm mà thôi.
Lúc này nói tiếp: “Đứa bé này cũng đáng thương. Đừng nhìn nàng hiện tại nhu thuận nghe lời, chỉ cười không khóc, ngày đó ta đi tìm mới thấy nàng,
nàng khóc thê thảm, nghe thấy làm người ta không đành. Nghĩ là bị cha mẹ bỏ, tuy không hiểu chuyện, trong lòng cũng là sợ. Từ lúc ta ôm nàng,
nàng lại khóc một hồi, sau này không khóc qua. Sáng sớm hôm qua Lâm Xuân đè nàng một chút, nàng cũng chỉ gào hai tiếng liền ngừng.”
Phùng bà mụ nghe xong, vén vạt áo lên lau nước mắt, nói: “Sao lại không hiểu? Tuy trẻ sơ sinh không biết nói, kỳ thật trong lòng đều hiểu được. Ngươi suy nghĩ một chút, mặc kệ đứa bé nào, khi hắn khóc thật dữ dội, chỉ cần mẹ vừa tiếp xúc với tay ôm qua đi, hắn liền ngưng khóc. Đứa bé này bị
người để tại trong sơn cốc, cô linh, nàng có thể không sợ không khóc
sao!”
Phùng Trường Thuận lại nhìn khối lụa xanh kia, thở
dài: “Đáng thương! Đây cũng là duyên phận hai mẹ con ngươi. Ngươi không
có con trai, nàng không có cha mẹ, vừa lúc. Chỉ là đứa bé này nhìn như
nhà người có tiền, để ngươi nhặt được, sau này phải qua cuộc sống khổ.”
Phùng bà mụ bất mãn nói: “Cứ cho là ngày khổ, tốt xấu sống sót, so với cái gì cũng tốt hơn. Cháu ngoại ta ngay cả là chết hay sống còn không biết
đâu!”
Phùng Thị lại thấp giọng nức nở.
Phùng bà mụ xê dịch đến đầu giường ngồi xuống, ôm lấy bả vai nàng gọi “Con của ta”, rồi nàng rơi lệ theo.
Phùng Trường Thuận ngàn tư vạn nghĩ một lát, cuối và dặn dò con gái nói:“Việc này ngàn vạn không thể nói với người khác, nhất là công công bà bà ngươi. Nam nhân của ngươi cũng không thể nói, quay đầu nói ra thì phiền toái. Ngươi cái gì cũng đừng nghĩ, cứ cho là sinh một bé gái.”
Hắn nhớ thông gia lúc trước kiên cường, trong lòng chỉ thấy thua thiệt Hoàng gia.
Mặc kệ con gái ăn bao nhiêu khổ, đem con trai làm mất, nói ra đều không được tốt, cũng nói không rõ, chỉ có thể gạt.
Phùng Thị cũng biết lợi hại, rưng rưng gật đầu.
Phùng bà mụ khuyên nhủ: “Mất thì đã mất, không có biện pháp. Có lẽ đây là số
mệnh. Ngẫm lại hai đứa trước, cũng sinh ra, cũng không bỏ, nhưng rốt
cuộc vẫn không nuôi sống. Cho nên nói đi, đây đều là mệnh! Nói lời không nên nói, cứ cho là hắn té ngã chết thì xong rồi. Ngươi cũng đừng nghĩ
hắn, thân mình xương cốt ép buộc sụp đổ. Không thể sinh dưỡng, đó mới là đại sự đâu.”
Một lời nhắc nhở Phùng Trường Thuận, hắn chỉ hơi
trầm ngâm, lập tức phân phó nói: “Bà già, ngày mai chúng ta ở lại một
ngày, ngày sau ta và Hưng Phát hai người đi về trước, ngươi ở lại đây,
hầu hạ Tú Anh đến trăng tròn. Nhất định phải đem thân thể nàng dưỡng cho tốt, năm sau sinh tiếp.”
Gia đình nông dân, không con trai là không được.
Phùng bà mụ vội vàng gật đầu.
Bởi nói tới chuyện không có sữa, nàng đem chuyện Lâm Đại Đầu làm khó dễ nói một lần.
Phùng Trường Thuận nghe xong cả giận nói: “Ngày mai đừng đi xin, nấu nước cơm cho ăn. Khi ta còn nhỏ chính là ăn nước gạo lớn lên. Coi đầu ai thấp
hơn!”
Phùng Thị vội vàng nói: “Đại Đầu ca ham món lợi nhỏ, ta đưa vài thứ cho hắn, cũng không đáng giá gì. Lâm tẩu tử sữa rất dồi dào,
dưỡng 2 đứa bé rất dễ dàng. Đứa bé này, tốt xấu gì cũng muốn nuôi sống
nàng, bằng không như mất 2 đứa bé, còn không bằng hiện tại không cần
nuôi. Đỡ phải mất công không, đến lúc đó vừa thương tâm, đứa bé chịu
tội, ta cũng khổ sở.”
Phùng bà mụ nói: “Ta không phải luyến
tiếc. Ta buổi chiều đếm qua, tổng cộng người ta đưa sáu con gà, 280 cái
trứng gà, còn lại đều là bột linh tinh. Thứ đó không thể ăn hết, còn
phải đi trả lễ nhân tình. Nếu là chia chút đưa cho nhà hắn, ngươi còn ở
cữ gì chứ? Con gái, nếu thân mình ngươi dưỡng không tốt, không thể sinh
dưỡng, làm sao đây? Xem ngươi này, mặt đều gầy!”
Phùng Thị không cho là đúng, trước đây nàng ở cữ, dâu có chú ý như vậy, còn không phải đều là lừa gạt vài ngày liền qua đi.
Nhưng lần này bất đồng, nàng cũng sợ lưu lại bệnh căn, không thể sinh dưỡng
thì phiền toái, bởi vậy không biết như thế nào cho phải.
Đỗ Quyên thấy mọi người vì mình buồn lo như vậy, trong lòng rất xin lỗi.
Cuối cùng vẫn là Phùng Trường Thuận định đoạt, trầm giọng nói: “Vậy thì đưa! Nhưng không thể đưa một lần, một ngày lấy 2 cái trứng gà cho hắn. Loại
người như vậy, ngươi đưa lại nhiều hắn đều ngại ít, một ngày cho một ít, ăn xong sữa cho trứng, thanh toán xong, 2 cái trứng là đủ. Ta không
tin, vợ hắn nay còn xem như ở cữ giết gà ăn đường đỏ.”
Đỗ Quyên nghe xong muốn cười. Ăn xong sữa cho trứng, thật là “trứng sữa thanh toán xong“.
Phùng bà mụ và Phùng Thị vội đều gật đầu.