Lâm Đại Đầu không tán thành nói: “Chính vì như vậy mới tìm người chiếu ứng ngươi. Cứ phiêu lãng như vậy cũng không phải cách.”
Hắn thật vì Nhậm Tam Hòa mà suy nghĩ.
Nhậm Tam Hòa liền xây một viện nhỏ cách sau nhà Hoàng gia và Lâm gia khoảng hơn trăm bước.
Ba gian phòng, dụng cụ trong nhà đều do Lâm Đại Mãnh dẫn người giúp hắn mua sắm chuẩn bị.
Bình thường hắn săn được thú, không phải đưa cho Lâm Đại Mãnh mà là mang đến cho Hoàng Lão Thực và Lâm Đại Đầu. Trong nhà trống rỗng không hơi
người, nên Lâm Đại Đầu mới khuyên hắn như vậy.
Lúc này Nhậm Tam Hòa không để ý hắn.
Nhưng lại giơ Đỗ Quyên lên, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cứ nói đi?”
Đỗ Quyên ợ hơi, thầm nghĩ ngươi cưới vợ, hỏi ý kiến ta một đứa bé còn bú sữa, thật đúng là mới mẻ.
Bất quá, nàng thật thay hắn nghĩ về vấn đề này, cảm thấy hắn tạm thời không cần suy tính vội. Cũng không có ý tứ khác, chỉ là cảm thấy hắn không
cùng đường với thiếu nữ thôn sơn. Nếu đã không thích, tùy tiện thành
thân không phải là hại người ta sao!
Không nói tới Nhậm Tam
Hòa nghĩ như thế nào, dù sao phiền toái đã tới, không biết bao nhiêu
người nhờ vợ Đại Mãnh tới cửa hỏi thăm.
Phiền toái của Hoàng Lão Thực cũng tới rồi.
Vì có Nhậm Tam Hòa chiếu cố, hầu như cách hai ngày là Hoàng gia có thịt
ăn. Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên đều mặc đồ mới. Gặp lúc nhà nông bận rộn
nhất, Nhậm Tam Hòa còn có thể tới giúp làm việc nặng. Cuộc sống khá hơn
hẳn.
Hoàng đại nương thấy tâm liền ngứa.
Quả
thật hai cụ thiên vị con trai út, chỉ là lúc trước không biểu hiện rõ
ràng mà thôi. Lúc chưa ở riêng, có chuyện gì thì đóng cửa tự mình biết,
người ngoài không rõ ràng. Ở riêng, con trai lớn qua như vậy đích thực
không có gì đáng thèm thuồng, huống hồ đồ ăn dưỡng lão và ngày tết hiếu
kính cũng không thiếu. Con dâu cả không thích cùng bọn họ lui tới, bọn
họ cầu còn không được.
Nhưng mấy tháng này bất đồng, cuộc sống của con trai lớn thập phần dễ chịu.
Đương nhiên nàng cũng hi vọng con trai tốt, nhưng con trai tốt nàng không có
một phần sao? Hiếu kính lão nhân, chiếu cố cháu là chuyện phải làm!
Cho nên vừa chạng vạng, Phùng Thị ôm Đỗ Quyên từ Lâm gia bú sữa no trở về
đã nhìn thấy bà bà cầm rổ trên tay, đang từ nhà mình đi ra. Trong rổ
đựng nửa con thỏ đã lột da, dùng cỏ che lại. Một đầu khác còn có cái bao bố, lộ ra một góc vải màu sáng, chính là xiêm y màu vàng của Đỗ Quyên.
Nàng liền ngây dại.
Hoàng đại nương hời hợt nói: “Ngày kia cháu trai Đại cữu ngươi tắm ba ngày,
ta nghĩ ngươi có con nhỏ thì không cần đi, ta giúp ngươi đem bộ xiêm y
này cùng giày dép mang đi, coi như lễ.”
Về phần con thỏ, nàng cảm thấy căn bản không cần giải thích.
Con trai đưa nàng chút thịt, chẳng lẽ còn muốn cùng con dâu chào hỏi?
Trên thực tế, Phùng Thị cũng không tính toán con thỏ kia, hai mắt chỉ nhìn vào xiêm y.
Không nói gì khác, chỉ nói tới châm tuyến. Bởi vì ban ngày vội không rảnh,
đều phải thức đêm dưới đèn làm ra. Cứ như vậy cầm đi? Còn có giày dép
nữa?
Lúc Đỗ Quyên tắm ba ngày, bên đại mợ như không có người tới.
Nàng bày không nổi khuôn mặt tươi cười, không biểu tình nói: “Nương, lúc
Quyên Nhi tắm ba ngày, đại mợ cũng không tới, ta không đi.”
Mặt Hoàng đại nương trầm xuống, nói: “Ta không khiến ngươi đi.”
Phùng Thị lúc này nghe hiểu, đây là lấy xiêm y của cháu gái đi làm lấy lòng lễ.
Nàng dùng sức ngăn chặn lửa trong lòng, lại nói: “Nếu không đi, chúng ta
không cần tặng lễ. Xiêm y này là ta làm hết 2 buổi tối mới xong. Vải dệt cũng tới cũng không dễ dàng, là Nhậm huynh đệ để ta giúp làm xiêm y mới thừa chút đầu vải để lại thay tiền công, ống quần ta còn chắp vá một
khúc đâu.”
Hoàng đại nương vừa nghe liền sinh khí , quở
trách nói: “Quyên Nhi không có xiêm y mặc chắc, không phải nàng có vài
bộ xiêm y sao! Mặc quần áo tốt như vậy, mỗi ngày mỗi đổi, ngươi có thời
gian rỗi giặt sao? Nếu không mặc, con nít lớn nhanh như thổi, quá mấy
tháng là không thể mặc, tặng người còn có tình nghĩa. Ngươi thật không
biết làm người. Tước Nhi cũng vậy, một bé gái làm cho nàng nhiều xiêm y
lụa là như vậy, ngươi định khoe khoang hả? Lão Đại đưa một bộ cho cháu
hắn, cũng coi như một phần tâm của các ngươi .”
Thì ra nàng
không chỉ cầm một bộ của Đỗ Quyên, còn chọn một bộ của Hoàng Tước Nhi
cho Tiểu Bảo, chính là bộ màu thiên thanh Nhậm Tam Hòa mặc.
Tiểu Bảo mới mấy tuổi, mặc xiêm y của tỷ tỷ cũng không hiện ra xinh đẹp, huống hồ lại không phải là váy.
Hoàng đại nương không cảm thấy có cái gì, bởi vậy không có ý định gạt Phùng thị.
Dù sao lát nữa nàng về nhà hỏi Hoàng Lão Thực cũng sẽ biết, không bằng
hiện tại nói cho nàng biết, còn ra vẻ mình đường đường chính chính.
Đại bá bá đưa một bộ xiêm y cho cháu, có cần lén lén lút lút sao?
Phùng Thị trừng lớn mắt nhìn về phía rổ, lại nhìn bà bà, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén đến không thở nổi.
Cả người nàng run rẩy, gần như ôm không nổi Đỗ Quyên.
Trừ bỏ phẫn nộ, nàng còn có chút sợ hãi, bởi vì tận sâu trong đáy lòng đang kêu gào cuồng nộ lại cảm thấy sợ hãi nói không ra lời.
Đúng vậy, nàng sợ hãi!
Bà bà ở ngay trước mặt, trong lòng nàng hận không thể xông lên phía trước, đem xiêm y đoạt lại, sau đó sẽ như vợ Đại Mãnh nói một hồi, nói cho mặt bà bà biến xanh biến đỏ.
Nhưng là cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Nàng không có dũng khí xông lên trước cướp xiêm y về, càng thêm không thể giống như vợ Đại Mãnh nói được đường hoàng, cẩn thận!
Mỗi lần cùng cha mẹ chồng phân tranh, trong lòng nàng luôn nghĩ tới hoài,
càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bất bình, có thể đưa ra vô số chuyện bất bình hai cụ nhẫn tâm đối nhà con trai cả.
Nhưng gặp phải tình hình giống nhau lần nữa, nàng vẫn không thể ứng phó.
Nàng không thể như vợ Đại Mãnh hoặc là Phùng Trường Thuận, lời nói ra rào trước đón sau, làm cho đối phương không thể chống đỡ.
Nàng luôn là Đông một câu, Tây một câu, khẩu khí tuy sặc cổ họng nhưng không có hiệu quả, ngược lại là cùng bà bà tranh luận, mang tiếng bất hiếu,
người trong thôn nói nàng như vậy.
Nàng hận bản thân vô dụng, lúc trước cha dạy thế nào?
Vì sao lúc ấy cảm thấy dễ dàng, hiện tại lại không có biện pháp chứ?
Hoàng đại nương thấy Phùng Thị không nói lời nào, ánh mắt lại hết sức âm
trầm, nhớ tới đồ trong rổ, cuối cùng có chút chột dạ lại nổi giận.
Ý niệm sinh ra, nàng liền cảm thấy căm tức vạn phần. Mình là lão nương, tới con trai lấy ít đồ, sao lại như tặc vậy?
”Nhà lão Đại, ngươi đang bày mặt mũi với ta sao? Mỗi ngày ăn thịt cũng không nỡ cho cha mẹ một miếng? Con mặc đẹp cũng không nỡ cho cháu một kiện?”
Phùng Thị trầm mặc không nói.
Đỗ Quyên đem hết thảy nhìn ở trong mắt, âm thầm nhíu mày.
Đến đây được mấy tháng, qua tai nghe mắt thấy, nàng đối với phong tục nhân
tình thôn Thanh Tuyền cũng hiểu đại khái. Nãi nãi nói chuyện nghe qua
rất có tình lý nên nương không dám khóc lóc om sòm tranh cãi ầm ĩ lấy
xiêm y lại. Lúc đó lỡ bị người mắng lục thân không nhận. Trừ phi biết
cách nói, tứ lạng bạt thiên cân, làm cho nãi nãi không thể bác bỏ, mới
kết thúc được.
Tình hình như thế, mẹ nuôi ứng phó được, nhị thẩm cũng là tay thiện nghệ.
Về phần nương, Đỗ Quyên thở dài, nàng kém rất nhiều.