Điền Duyên

Chương 207: Chương 207: Rời đi




Hoàng Chiêu Đệ biết nhi tử nhớ thương Đỗ Quyên.

Nhưng dù Đỗ Quyên tốt, hiện tại cũng không xứng với con trai nàng.

Nàng không nghĩ tới việc này nữa.

Nhưng thỏa mãn mọi yêu cầu của nhi tử thành thói quen của nàng, cho nên nàng vẫn đem chuyện nghe được từ Tiểu Phương nói với hắn.

Diêu Kim Quý nhất thời mừng rỡ, kích động đến mặt đỏ lên.

Nói tới năm đó, hắn thật đúng là bị Đỗ Quyên răn dạy đã kích thích lòng xấu hổ của hắn. Sau khi trở về hắn vùi đầu khổ học. Hắn vốn có chút thông minh, trước đó cũng học nhiều năm tư thục, chỉ vì người nhà nuông chiều, không chịu khổ cực dùi mài mới không thi nổi tú tài. Một khi cố gắng dụng công, lại dùng hết vài năm thời gian, thật khiến hắn nổi bật.

Sau khi hắn trúng tú tài, cũng từng hướng nương hỏi thăm tình hình Đỗ Quyên, hỏi khi nào nàng cùng Lâm Xuân định thân. Mặc dù trong lòng có ý đồ, bất đắc dĩ nhớ tới tính tình của Đỗ Quyên, còn có một Nhậm Tam Hòa hung ác, nếu nháo lên không chừng sẽ ảnh hưởng sĩ đồ của hắn, đành phải bỏ qua phần tâm tư này.

Lúc này nghe Hoàng Chiêu Đệ nói Đỗ Quyên không cùng Lâm Xuân định thân, hắn mừng được như lên trời.

Lúc này nói với nương, muốn nàng lập tức đi thôn Thanh Tuyền.

Hoàng Chiêu Đệ nhớ tới “Phong thái” của cháu gái nhà mẹ đẻ, da đầu còn run lên, do dự nói: “Nếu Đỗ Quyên vẫn không chịu thì sao?”

Tuy trong lòng nàng cảm thấy Đỗ Quyên không xứng với nhi tử, nhưng từ đáy lòng lại ngầm cảm giác là cô cháu gái này chưa chắc ham phú quý của nhi tử, sợ sẽ không đáp ứng cửa thân này.

Diêu Kim Quý khẽ cười nói: “Việc này không do nàng quyết định.”

Hừ, hôm nay đã khác năm xưa, nay hắn đã là quan lại.

Rồi kề tai nói nhỏ với nương.

Hoàng Chiêu Đệ nghe xong gật đầu, nói đầu tháng 5 sẽ đi thôn Thanh Tuyền xem lão nương.

Việc này sẽ nói tỉ mỉ sau. Ở thôn Thanh Tuyền nhà Lâm Xuân, vợ Đại Mãnh, vợ lão ngũ nói một hồi, trong lòng thực không thoải mái.

Tuy nàng không hiểu “Lời đồn ngừng ở trí giả”, nhưng biết là trong sơn thôn không phải ai cũng hiểu chuyện như nàng, người hồ đồ rất nhiều. Phương pháp tốt nhất để trấn áp lời đồn, chính là dùng sự thật chứng minh. Nàng muốn đem việc hôn nhân của Cửu Nhi và Quế Hương định ra.

Nghĩ tới việc này, nàng mới phát hiện không thấy Cửu Nhi.

Nàng đi hỏi Lâm Xuân.

Lâm Xuân nói Cửu Nhi hơi mệt chút, đi về trước nghỉ ngơi.

Vợ Đại Mãnh cũng không để ý, bận rộn đến rất trễ. Nàng đợi khách về hết, giúp thu dọn tàn cục sạch sẽ rồi mới về nhà.

Trong lòng nàng nhớ chuyện của Cửu Nhi, nên tới phòng của hắn.

Đẩy cửa vào phòng đã nhìn thấy nhi tử nằm nửa trên nửa dưới giường, xiêm y giày cũng không cởi, chân đặt ở mép giường, nhịn không được nổi nóng lên.

Đem cây đèn đặt trên bàn thấp đầu giường, vừa giúp hắn cởi giày, vừa thấp giọng mắng: “Tiểu tử đáng chết này, không tắm rửa đã lên giường! Buổi sáng thượng lương, trên người không biết hứng biết bao nhiêu bụi đất. Ngươi chuyên môn hại lão nương ngươi!”

Cứ tưởng rằng Cửu Nhi ngủ, ai biết hắn lầu bầu nói: “Một lát nữa sẽ đi tắm.”

Vợ Đại Mãnh giật mình, dừng tay hỏi: “Ngươi chưa ngủ à?”

Một cánh tay Cửu Nhi để ngang trên trán, che mắt, “Ân” một tiếng.

Trong lòng vợ Đại Mãnh “lộp bộp“. Lời của mẹ Bát Cân như một cây gai đâm vào lòng nàng, lúc này cảm thấy không ổn, vội hỏi: “Cửu Nhi! Ngươi làm sao vậy?”

Hỏi hai tiếng, Cửu Nhi mới trả lời: “Mệt mỏi.”

Vợ Đại Mãnh vội nói: “Mệt mỏi thì đi tám rồi đi ngủ tiếp. Nương đi nấu nước.”

Cửu Nhi “Ân” một tiếng.

Vợ Đại Mãnh đi vào phòng bếp nấu nước, vừa suy nghĩ nhi tử bị làm sao.

Trong phòng bếp, vợ Phúc Sinh đã nấu hai nồi nước lớn. Thấy nàng tới, vội thỉnh nàng rửa mặt.

Vợ Đại Mãnh hài lòng hỏi: “Nãi nãi và thái thái đều ngủ?”

Vợ Phúc Sinh gật đầu, nói nhỏ: “Đều ngủ. Nương lấy nước cho nhị thúc?”

Vợ Đại Mãnh gật đầu nói: “Còn không phải là tiểu tử thúi kia. Ngươi bận rộn xong đi ngủ đi. Ta múc nước, gọi hắn tự mình đến xách.”

Vợ Phúc Sinh nghe thế mới đi.

Đợi Cửu Nhi tắm xong, thay đổi một thân áo bông khô mát, mới bò lên giường muốn ngủ, mẹ hắn lại đi vào, ngồi xuống bên giường hắn.

Cửu Nhi kinh ngạc hỏi: “Nương có việc?”

vợ Đại Mãnh nhìn hắn, thăm dò nói: “Nương nghĩ, ngươi cũng không nhỏ. Nương chọn mấy năm nay, cảm thấy trong số con gái ở đây, Quế Hương tốt nhất. Để ta tìm một ngày, giúp các ngươi định việc hôn nhân.”

Cửu Nhi kinh hãi, bật thốt lên: “Không được!”

Mẹ hắn mặt trầm xuống, hỏi: “Sao lại không được?”

Cửu Nhi không biết nói gì, ngồi xếp bằng trên giường ngẩn người.

Vợ Đại Mãnh thấp giọng hỏi: “Vì Đỗ Quyên?”

Cửu Nhi nghe xong cả kinh, thề thốt phủ nhận: “Không phải!”

Rồi lộ vẻ kinh ngạc hỏi lại: “Đỗ Quyên không phải cùng Xuân Nhi định thân sao?”

Là hắn giảo hoạt, đột nhiên nhanh trí nhớ tới việc che dấu.

Hắn nhớ tới Lâm Xuân kiên quyết không cho hắn tới Hoàng gia cầu hôn, trong lòng không khỏi chua xót: quả nhiên một chút động tĩnh là làm người ta hoài nghi Đỗ Quyên. May mà không đi, bằng không giống như Bát Cân nháo ra, biết Đỗ Quyên sẽ bị người truyền thành như thế nào nữa.

Hắn còn không biết ngũ thúc ngũ thẩm hắn lúc chạng vạng còn gây phong ba, bằng không càng kinh hãi hơn.

Vợ Đại Mãnh nghi ngờ hỏi: “Vậy là ngươi... coi trọng người khác?”

Cửu Nhi mạnh mẽ lắc đầu, nghĩ nghĩ, ngước mắt nhìn nương nói: “Để ta suy nghĩ trước đã.”

Vợ Đại Mãnh cẩn thận đánh giá nhi tử nhưng nhìn không ra cái gì, nhân tiện nói: “Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi. Con gái trong thôn này, còn có khuê nữ thân thích bên ngoài, nương đều nhìn rất nhiều. Xem đến xem đi, Quế Hương xem như tốt nhất. Các ngươi từ nhỏ lớn lên với nhau, tính tình của nàng ngươi cũng rõ ràng...”

Nói xong, chợt thấy e rằng nói dư thừa.

Mấy việc này còn cần nàng nói sao?

Nàng liền đi, trong lòng vẫn nghi hoặc.

Cửu Nhi chờ nàng đi xong, lại không ngủ. Dù sao hắn cũng không buồn ngủ.

Suy nghĩ một hồi, hắn xuống giường đi tới bên bàn học cạnh cửa sổ, lật giấy bút ra, mài mực, nhấc bút viết ba phong thư.

Tiếp đó, hắn nhanh chóng thu thập một cái hành lý đơn giản, trên lưng đeo cung tiễn, treo đao lên hông, để một phong thư lại trên bàn, cầm 2 phong thư khác, lặng lẽ ra khỏi nhà.

Hai phong thư, một phong là cho Nhậm Tam Hòa, một phong là cho Lâm Xuân.

Hắn không dám đi Lâm gia, sợ kinh động Như Gió, mà nhét hai phong thư vào bên trong cửa nhà sư phó, sau đó suốt đêm ra thôn, hướng ngoài núi chạy đi.

Chạy gấp một đêm, đến lúc trời sáng hẳn thì hắn mới dừng lại, tìm một ao nước ngồi xổm xuống rửa mặt.

Nước trong rừng sâu núi cao phủ lên mặt, đầu não thanh tỉnh không ít.

Hắn nhấc mắt đánh giá chung quanh. Đã là đầu hè, buổi sáng trong rừng núi, cây cối xanh mướt, không khí nhẹ nhàng khoan khoái, có thể loại bỏ hết ưu phiền của con người.

Cửu Nhi không có ưu phiền, chỉ cảm thấy trong lòng trống không.

Đỗ Quyên cự tuyệt hắn, lòng hắn tràn đầy thất lạc, nhưng thương tâm sa sút tựa hồ không phải là một nam tử hán nên biểu hiện ra, nhưng không biết nên làm thế nào.

Hắn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nương lại muốn hắn cùng Quế Hương định thân.

Sao có thể được chứ?

Một bụng tâm tư dây dưa, hắn nào có tâm tình cùng Quế Hương định thân.

Nếu cự tuyệt thẳng thừng, với sự khôn khéo của mẹ hắn, nói hai ba câu là có thể thấy rõ tâm tư của hắn; Quế Hương nói không chừng sẽ tức giận đến khóc, hắn cũng không dám đối mặt với biểu muội này.

Trong mờ mịt luống cuống, hắn nghĩ tới đi đầu quân.

Lúc đầu hắn đã có tính toán đó, không phải sao?

Nghĩ tới sắp phải vào quân ngũ, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên một tia hi vọng, một mục tiêu hướng tới, là động lực để tinh thần có nơi ký thác, bổ khuyết nội tâm trống rỗng kia.

Thiếu niên luôn tràn ngập sức sống. Định ra mục tiêu mới xong, hắn cảm thấy kiên định rất nhiều. Thậm chí, đối với chuyện lúc trước cũng có chờ đợi mới, chờ đợi “Sơn trọng thủy phục nghi không đường. Hy vọng lại một thôn.”*

* Núi tiếp núi, nước liền nước không có đường đi. Hy vọng sẽ có lối thoát.

Vài năm qua đi, ai biết sẽ là tình hình gì?

Tâm tình hắn rất tốt, nhếch miệng cười, nắm hành lý bên cạnh lên, khoác lên vai, nhảy lên một cái, đi vào trong núi rừng.

Chuyến đi này, như cá vượt mặt biển, chim xoải cánh trên trời cao! ! !

Thôn Thanh Tuyền Lâm gia nhà cũ, Lâm Đại Mãnh đọc thư nhi tử để lại, đôi mày nhăn thành chữ xuyên

(川), “Là đêm qua đi hay là sáng nay đi?”

Phúc Sinh nhìn nhìn nghiên mực trên bàn nửa khô nửa ướt, nói: “Đêm qua đi.”

Ở trong thư Cửu Nhi nói, hắn không cam lòng ở trong núi qua một đời, muốn đi đầu quân. Nếu có thể may mắn kiếm được một phần công danh trở về, coi như là làm rạng rỡ tổ tông, không uổng công cha mẹ trưởng bối nuôi dưỡng hắn. Chỉ là chuyến đi này, không có qua ba năm về không được, nên việc hôn nhân không cần định trước, đỡ phải chậm trễ khuê nữ người ta.

Mặt vợ Đại Mãnh trầm xuống, không nói một lời.

Lúc điểm tâm, Lâm thái gia cũng biết việc này, lúc này hỏi rõ.

Lão thái thái kinh ngạc hỏi vợ Đại Mãnh: “Tốt xấu gì cũng không nói một tiếng, suốt đêm đi?”

Lúc này, 2 vợ chồng Lâm Đại Thắng cũng ở đây, dĩ nhiên vì chuyện của Bát Cân, muốn xin trưởng bối nể tình, tha cho nhi tử về nhà dưỡng thương.

Nghe nãi nãi hỏi lời này, không đợi vợ Đại Mãnh trả lời, nương Bát Cân vỗ tay một cái, hét lớn: “Khẳng định là vì Đỗ Quyên! Ngày hôm qua đại tẩu nói muốn Cửu Nhi và Quế Hương định thân, Cửu Nhi không bằng lòng cho nên bỏ đi. Ta nói không sai chứ? Đỗ Quyên chính là tai tinh, sớm muộn gì cũng đem huynh đệ bọn họ biến thành...”

Mọi người đều ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía vợ Đại Mãnh.

“Vợ Lão ngũ!” vợ Đại Mãnh tức giận quát, “Con ta đi giết người, phóng hỏa hay làm cường đạo, mà ngươi nói như trời sụp xuống vậy hả? Cửu Nhi đi đầu quân thì có việc gì? Đây là việc vui, chứng minh hắn có tiền đồ, ta và cha hắn rất cao hứng. Không giống Bát Cân, ngay cả lên núi săn thú cũng không dám, chỉ biết ở nhà dựa vào cha mẹ.”

Nương Bát Cân thấy hai mắt đại tẩu như phun lửa, hai tay vung tới gần mình, sợ tới mức thụt lui hai bước, rụt cổ không dám hé rang, trong lòng lại xem thường nói: “Ngươi thật cao hứng sao phát hoả lớn như vậy?”

Lâm Đại Thắng thấy đại tẩu trước mặt mọi người chà đạp con trai mình, rất bất mãn, nhân tiện nói: “Dù Cửu Nhi muốn đi đầu quân cũng không cần lén lén lút lút bỏ đi. Cùng gia gia nãi nãi nói một tiếng, đem việc hôn nhân định ra rồi đi, có cái gì khẩn cấp chứ.”

Vợ Đại Mãnh cả giận nói: “Ai lén lén lút lút? Cửu Nhi không phải để lại thư sao! Hắn sợ ta và cha hắn không cho hắn đi, mới dùng biện pháp này. Lão ngũ! ngươi lo quản nhi tử của mình đi, Bát Cân gây họa còn chưa xong đâu! Ba nhi tử của ta đều có tiền đồ, không cần ngươi bận tâm.”

Sắc mặt Lâm Đại Thắng càng khó coi.

Lâm đại gia thấy con dâu cả luôn làm việc cẩn thận, hôm nay trước mặt trưởng bối răn dạy đệ đệ và em dâu như vậy, có chút kỳ quái. Bất quá, vợ lão ngũ nói chuyện quả thật không dễ nghe, hắn liền trầm giọng quát: “Ồn cái gì? Phản hết rồi!”

Lâm Đại Mãnh vội vàng kéo vợ.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người hỏi: “Đại Mãnh huynh đệ có ở nhà không?”

Là Nhậm Tam Hòa và Lâm Xuân tới.

Bọn họ cũng nhận được thư của Cửu Nhi, vội tới xem một chút.

Nhậm Tam Hòa nghe sơ qua sự tình, vỗ vỗ vai Lâm Đại Mãnh, ý bảo hắn không cần lo lắng cho Cửu Nhi, rồi hướng Lâm thái gia, Lâm đại gia cười nói: “Cửu Nhi đi chuyến này, nhất định có thể mang một phần công danh về cho Lâm gia.”

Mọi người nghe xong lời này đều cười, không khí tốt hơn nhiều.

Lâm đại gia liền hỏi: “Nó cũng để lại thư cho ngươi và Xuân Sinh?”

Nhậm Tam Hòa gật đầu, nói: “Để cho chúng ta, là nhét vào khe cửa nhà vãn bối, chắc là không dám đi nhà Xuân Nhi, sợ kinh động con hổ.”

Lâm đại gia gật gật đầu, cảm thấy có lý.

Nương Bát Cân một lòng muốn tìm hiểu lý do Cửu Nhi ra đi, tốt nhất là dính líu đến Đỗ Quyên, chứng minh Đỗ Quyên không tốt, nhi tử nàng cũng bị Đỗ Quyên mê mụ đầu, không phải phẩm hạnh không tốt, như vậy thì khuyết điểm sẽ giảm bớt.

Đầu óc nàng tràn đấy oán niệm với Đỗ Quyên nhưng lại quên mất Nhậm Tam Hòa là tiểu dượng của Đỗ Quyên, bật thốt lên: “Khẳng định cũng để lại thư cho Đỗ Quyên, kêu Đỗ Quyên chờ hắn, chờ hắn kiếm công danh về cưới nàng ...”

Lâm Đại Mãnh vội vàng quát: “Câm miệng! Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Nhưng đã quá chậm, nàng đã nói hết ra.

Nhậm Tam Hòa nhìn chằm chằm nương Bát Cân nương, nhìn đến nàng đỏ mặt cúi đầu.

Lâm Đại Mãnh cười làm lành muốn nói đỡ, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe Nhậm Tam Hòa nói: “Không nói tới việc Đỗ Quyên có quyến rũ Lâm gia huynh đệ trước hay không, nhưng ngươi quyến rũ ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.