Quế Hương ăn điểm tâm xong rồi đi tới tìm Cửu Nhi, rủ hắn đi đánh cá.
Ai ngờ đại mợ nói Cửu Nhi đi lên núi.
Quế Hương có vẻ không vui, liền chạy đến tìm Đỗ Quyên.
Hoàng Tước Nhi nói cho nàng biết, Đỗ Quyên đi lên núi hái trà.
Nàng thất kinh hỏi: “Đi với ai? Sao không kêu ta?”
Hoàng Tước Nhi do dự một chút, nói: “Cùng Lâm Xuân đi. Hình như rất xa, ngay cả ta đều không được đi, nói là ta chạy không nhanh. Khả năng cũng là bởi vì lý do này mới không gọi ngươi. Hoàng Ly cũng đi. À! còn có Cửu Nhi.”
Nàng đương nhiên muốn đếm cho hết số người đi, bằng không người ta cho rằng Đỗ Quyên và Lâm Xuân đi riêng lẻ ra ngoài sẽ không tốt.
Lòng Quế Hương thực không phải tư vị, nói lời từ biệt với Hoàng Tước Nhi xong, đi nhà Nhị Nha.
“Đỗ Quyên đi đâu hái trà, ngay cả ngươi cũng không nói cho biết?”
“Ta không biết đâu.”
Nhị Nha thấy sắc mặt nàng không tốt, do dự một chút, lại nói: “Không phải lần nào chúng ta cũng đi chung.”
Bởi vì cây trà rải rác trên các đỉnh núi, có núi chỉ có mấy cây, quả thực không thích hợp nhiều người đi hái một lúc. Trước đây tỷ muội Đỗ Quyên cũng thường một mình hành động.
Quế Hương biết điểm này, nhưng hôm nay bất đồng. Hôm nay Lâm Xuân, Cửu Nhi đều đi, Đỗ Quyên lại không có gọi nàng.
Nhị Nha thấy nàng không ngồi, cũng không đi, tựa hồ rất bất an, lại nói: “Hay là chúng ta đi túi tôm đi, nếu không nữa thì đi đào măng. Hôm này thời tiết hoàn hảo.”
Quế Hương thấy nàng tò mò, bỗng nhiên cảm thấy, không có Đỗ Quyên, mình và nàng cũng không có bao nhiêu lời để nói, liền cố mỉm cười, nói: “Không được. Ta về nhà. Nương ta nói hôm nay trồng đậu, ta đi hỗ trợ.”
Nói xong liền đi.
Nhị Nha nhìn theo bóng lưng nàng có chút sững sờ.
Quế Hương về đến nhà đứng ngồi không yên.
Suy nghĩ một lát, nàng bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng nhà đường tỷ Hòe Hoa.
Hòe Hoa đang tựa vào giường thêu hoa.
“Hòe Hoa tỷ, chân ngươi đỡ hơn chưa?”
Nàng cười hì hì hỏi.
Ánh mắt Hòe Hoa khẽ động, thoáng nhìn phía sau nàng, không thấy người khác, liền cười nói: “Đỡ rồi. Đem ghế kia chuyển qua đây ngồi. Sao ngươi lại tới lúc này? Không đi tìm Đỗ Quyên?”
Quế Hương kéo một chiếc ghế qua, ở bên cạnh giường ngồi xuống, vừa cười nói: “Đỗ Quyên lên núi hái trà. Đi thật sớm, ta không đuổi kịp.”
Hòe Hoa nghe xong kinh ngạc, hỏi “Đi với Nhị Nha?”
Quế Hương lắc đầu nói: “Đi với Lâm Xuân, Cửu Nhi ca ca.”
Tim Hòe Hoa run lên, kim suýt đâm vào tay.
Nàng nhìn Quế Hương đang kiệt lực làm ra vẻ không quan trọng, bỗng nhiên hiểu tâm tư và ý đồ đến đây của nàng. Nói tới, tuy nàng chỉ lớn hơn Quế Hương 1 tháng, nhưng hiểu chuyện hơn nàng nhiều lắm, cũng không đơn thuần thẳng thắn như Quế Hương.
Nàng liền mím môi cười, “Nga” một tiếng, tiếp tục thêu hoa.
Quế Hương thấy bộ dáng hiểu rõ của nàng, nhịn không được hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Hòe Hoa ngẩng đầu nhìn nàng, lắc đầu nói: “Không cười cái gì!”
Quế Hương liếc nàng một cái, nói: “Ngươi cho là ta mù chắc!”
Hòe Hoa lại mím môi cười, nói: “Khó trách Cửu Nhi ca ca đối Đỗ Quyên...”, ngừng một lát, nghi ngờ nhìn Quế Hương nói: “Ngươi và Đỗ Quyên thân như vậy, ngươi không nhìn ra?”
Trong lòng Quế Hương bất an, bật thốt lên: “Nhìn ra cái gì? Ngươi nói càn nói bậy cái gì vậy!” Vẻ mặt rất giận.
Hòe Hoa ngẩn ngơ, nói theo: “Kia... vậy là ta nghĩ sai rồi.”
Quế Hương càng nóng nảy hơn, chất vấn: “Ngươi nghĩ sai cái gì?”
Nhất định muốn nàng nói ra.
Hòe Hoa bất an nói: “Cũng không có gì. Quế Hương, ngươi có muốn uống trà hay không?”
Nhưng nàng càng phủ nhận, càng muốn chuyển đề tài, Quế Hương càng không buông, càng muốn truy vấn.
Hòe Hoa bị hỏi nóng nảy, thành khẩn nói: “Quế Hương. Ta cũng là đoán mò, chưa từng nói qua với ai. Cửu Nhi là con trai của cậu ngươi, trong chuyện này ngươi khẳng định rõ ràng nhất. Ngươi nói không có gì, vậy khẳng định cũng không sao, là ta xem nhầm. Ta nói, không phải là nói càn nói bậy. Việc này cũng không thể nói bừa. Hai người chúng ta và Đỗ Quyên đều tốt, không thể nói bừa.”
Lòng tò mò của Quế Hương hoàn toàn bị khơi dậy.
Lại nói, nàng không như Hòe Hoa nói là hiểu rõ ràng. Bởi vậy nàng một lòng muốn làm rõ, vì sao Hòe Hoa cho rằng Cửu Nhi và Đỗ Quyên tốt, là một đôi. Tuy rằng nàng không nói trắng ra, nhưng nàng nghe ra ý này.
Nàng cũng cảm thấy mình quá gấp gáp, liền định tâm, nghiêm túc hỏi: “Đỗ Quyên đã cùng Xuân Sinh ca ca định thân, sao ngươi kéo nàng và Cửu Nhi ca ca thành một đôi?”
Thấy nàng tự mình nói ra, trong lòng Hòe Hoa buông lỏng.
Nàng nghi ngờ hỏi: “Bọn họ đã quyết định?”
Quế Hương không nhịn được nói: “Khi còn nhỏ hai nhà đã nói rồi mà.”
Hòe Hoa cẩn thận trả lời: “Nhưng ta thấy Đỗ Quyên và Xuân Sinh không giống như thế. Bằng không, sao bọn họ còn chưa định thân chứ?”
Quế Hương cười nhạo một tiếng nói: “Vậy ngươi đi hỏi Đại Đầu cữu đi. Người ta thích lúc nào định thân còn phải nói cho ngươi biết sao? Đỗ Quyên và Xuân Sinh ca ca thân như vậy, làm sao có thể gả cho người bên ngoài!”
Hòe Hoa lại “Nga” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ta còn tưởng rằng Đỗ Quyên và Xuân Sinh ca ca bú cùng một bầu sữa mẹ, lại là từ nhỏ lớn lên với nhau, cho nên thân như huynh muội. Ở chung tốt như vậy, lại không định thân, khẳng định là coi Xuân Sinh như ca ca. Đỗ Quyên và Cửu Nhi ca ca thì không phải như vậy. Xem ra là ta nghĩ lầm.”
Quế Hương liền ngây dại.
Theo lý bình thường thì thật đúng là như vậy.
Cho dù là định thân, ở chung cũng sẽ kiêng dè chút, như Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi vậy. Nhưng Đỗ Quyên và Lâm Xuân đều bình thản, đúng như lời Hòe Hoa nói, giống như Huynh muội.
Quế Hương bị đả kích.
Bọn họ như huynh muội,, vậy Đỗ Quyên thật thích Cửu Nhi ca ca sao?
Trong thôn này, còn có người con trai nào có thể sánh bằng Lâm Xuân và Cửu Nhi?
Nếu Đỗ Quyên không gả cho Lâm Xuân, nhất định sẽ gả cho Cửu Nhi ca ca.
Không lý do, nàng cảm thấy mình không sánh bằng Đỗ Quyên.
Trong lòng đau xót, nàng cố cười nói: “Là ngươi nghĩ lầm. Ta nghe Đại Đầu cữu nói qua vầi lần ở nhà bà ngoại ta, nói nhất định phải cưới Đỗ Quyên làm con dâu. Xuân Sinh ca ca đem Đỗ Quyên như tròng mắt mình, làm sao có thể cưới con gái khác chứ. Hắn không hề liếc mắt đến người con gái khác. Lần trước người ta lấy hắn và biểu muội hắn nói đùa,hắn không thèm để ý bỏ đi.”
Lời này thuyết phục Hòe Hoa, cũng vì thuyết phục chính nàng.
Sau khi nói xong, nàng đứng lên nói: “Hòe Hoa, nhà ta còn có việc, ta đi trước. Đợi Đỗ Quyên trở về, ta cùng nàng và Nhị Nha lại đến xem ngươi.”
Hòe Hoa không yên lòng lên tiếng, nàng cũng bị lời của Quế Hương đả kích.
Chuyện hôn nhân đều là do trưởng bối làm chủ. Các nàng ở đây nghĩ ngợi thì có ích lợi gì, cuối cùng còn không phải đều là nghe trưởng bối.
Nhưng là, vợ chồng Lâm Đại Đầu nhận chuẩn Đỗ Quyên.
Còn có... Xuân Sinh hắn... cũng nhận chuẩn Đỗ Quyên.
Trong lòng nàng cũng khó chịu, không khá hơn Quế Hương bao nhiêu.
Đang xuất thần, nương nàng đi vào, bưng một chén thuốc nồng nặc màu nâu.
Đem bát đưa cho khuê nữ, nương Hòe Hoa hỏi: “Vừa rồi là Quế Hương tới?”
Hòe Hoa gật đầu, một hơi đem thuốc uống hết. Lại tiếp nhận nương đưa nước súc miệng.
Nương Hòe Hoa cau mày nói: “Sao Cửu Nhi không có tới? Hôm nay nương giết một con gà, muốn chờ hắn tới giữ hắn ở lại ăn cơm trưa nữa.”
“Nương, ngươi nói gì vậy? Ngày hôm qua Cửu Nhi mang đồ tới cho ta. Nương, ngươi đừng nghĩ những điều đó được không? Nhà mợ coi trọng Đỗ Quyên, việc này ai chẳng biết. Nếu ngươi gấp gáp nhúng một tay vào, không chừng lại làm cho người chê cười xem thường.”
Hòe Hoa vừa thẹn lại vội, sợ nương nhớ thương Cửu Nhi, bởi vậy nói rất nặng.
Nương Hòe Hoa khinh thường hừ một tiếng, nói: “Đều coi trọng Đỗ Quyên, chẳng lẽ đem nàng chẻ ra làm hai, gả cho hai huynh đệ?”
Hòe Hoa thấy nương càng nói càng thô bỉ, đỏ mặt nói: “Nương, ngươi đừng nói bừa! Ngươi không sợ tiểu dượng của Đỗ Quyên sao? Lại nói, Đỗ Quyên cũng không phải là người như vậy. Nàng còn dạy ta đọc sách nhận được chữ nữa. Nương, ngươi đừng hại ta bị người nói không biết tốt xấu.”
Nương Hòe Hoa thấy khuê nữ nhắc tới Nhậm Tam Hòa, trong lòng sợ hãi; lại nghe nàng luôn mồm khen Đỗ Quyên, đem ngón tay chọc vào trán nàng nói: “Ngươi nha, ngươi quá khờ dại! Người ta dỗ ngươi vài câu coi như là người tốt. Nếu ngươi biết tính kế bằng một nửa Đỗ Quyên, nương cũng không cần phí tâm.”
Hòe Hoa bất đắc dĩ nói: “Nương, ngươi nói cái gì đó! Đỗ Quyên thật sự rất tốt.”
Nàng là người thông minh, Đỗ Quyên làm người như thế nào nàng rất rõ ràng.
Nương Hòe Hoa ra vẻ như khuê nữ nàng bị lừa gạt, mắng nàng không cố gắng.
Bất quá, không có nhắc tới chuyện Cửu Nhi.
Quay đi lại phát sầu: Cửu Nhi thì không thể trông cậy vào, vậy khuê nữ phải làm thế nào đây?
Nàng cảm thấy, khuê nữ của mình xuất sắc nhất thôn Thanh Tuyền, trừ bỏ Cửu Nhi và Lâm Xuân, không ai có thể xứng đôi.
Nàng không thể nhớ thương Cửu Nhi, vẫn không thể nhớ thương Lâm Xuân sao?
Nhưng đến cùng, Lâm Xuân và Đỗ Quyên tính toán chuyện gì đây?
Việc này nàng nhất định phải làm cho rõ ràng, bằng không Đỗ Quyên thật chiếm 2 người trai hiền sao. Cũng không có đạo lý nha!
Không nói Hòe Hoa và nương đều có tâm tư riêng. Hơn nữa nói Quế Hương, trong lòng có một khối đá lớn đè nặng, không có mục tiêu đi dọc bên bờ sông, mắt nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Nàng khó chịu nghĩ, Xuân Sinh ca ca đối với Đỗ Quyên tốt như vậy, sao nàng có thể không thích hắn mà gả cho người khác chứ?
Nàng không cách nào tưởng tượng, nếu Đỗ Quyên thật gả cho Cửu Nhi, nàng phải làm thế nào?
Nàng đi tới đi lui, lại chuyển hướng đi Lâm gia.
Thấy Cửu Nhi còn chưa trở lại, nàng định đi tới nhà Lâm Xuân chờ.
Chuyến đi này, phát hiện biểu tỷ và biểu muội, Tiểu Phương và Tiểu Liên, đều tới nhà Lâm Xuân. Người mợ đó và Đại Đầu mợ không ngừng ám chỉ, ý nói 2 có gái có thể làm ra sao, hiền lành thế nào, muốn đem Tiểu Phương hứa cho Thu Sinh, Tiểu Liên hứa cho Xuân Sinh...
Nàng nghe xong tức giận vô cùng: Tiểu Liên kia làm sao có thể so cùng Đỗ Quyên?
Làm sao Xuân Sinh ca ca có thể coi trọng nàng!
Nàng như tìm được mục tiêu phấn đấu, vừa giúp rửa rau, vừa nói chuyện với Tiểu Liên, nói tới nói lui đều nói chuyện Lâm Xuân chiếu cố Đỗ Quyên thế nào, Đỗ Quyên xuất sắc ra sao, Đại Đầu cậu và mợ hy vọng Đỗ Quyên làm con dâu Lâm gia vân vân, đả kích Tiểu Liên.
Nàng vốn là người đơn thuần, nói chuyện cũng không cố kị, ngay cả Tiểu Phương nàng cũng không khách sáo, ý tứ là Tiểu Phương không xứng với Thu Sinh ca ca, đừng si tâm vọng tưởng.
Tiểu Liên còn thẹn thùng một chút, Tiểu Phương lại rất lợi hại, há miệng không buông tha người, cùng Quế Hương ngấm ngầm hay công khai đả kích lẫn nhau, ngươi tới ta đi, thiếu chút nữa cãi nhau.
Ngày hôm đó, Quế Hương ở lại Lâm gia, ngay cả trưa cơm cũng không về nhà ăn.
Nương nàng kêu em trai tới tìm, nàng lấy cớ nói đợi Đỗ Quyên, muốn cùng nàng học một thứ, sai đệ đệ trở về.
Ai ngờ đợi mãi đến trời tối.