Điền Duyên

Chương 243: Chương 243: Thẳng kích yếu hại




Trầm tri phủ phía trên, các thư sinh bên dưới đều phát hiện, nhuệ khí thiếu niên Đỗ Quyên đã trở lại.

Dù mặc nữ trang, khí thế như cũ không thay đổi!

Dù giờ phút này đang quỳ, cũng phảng phất như từ trên cao nhìn xuống!

Hoàng Nguyên và Lâm Xuân đều khinh miệt nhìn Diêu Kim Quý.

Bên ngoài công đường, chẳng biết Nhậm Tam Hòa tới từ lúc nào.

Nghe lời này, đáy mắt bùng ra mũi nhọn, khí thế cả người cũng đột nhiên mạnh mẽ theo.

Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Đỗ Quyên, mặt Diêu Kim Quý xám như tro tàn, tin tưởng bị đánh tan, suy nghĩ hỗn loạn, run rẩy nói không ra lời.

Cảnh phu tử quát to: “Hoàng Đỗ Quyên lớn mật, dám coi rẻ mệnh quan triều đình?”

Đỗ Quyên nói: “Phu tử, dân nữ nói là Diêu Kim Quý của 5 năm trước, chẳng lẽ phu tử cảm thấy hắn tự tiện xông vào khuê phòng của ta là phẩm tính cao thượng? Hắn cáo trạng cậu ruột là đại hiếu?”

Cảnh phu tử nào dám gật đầu, nếu là như vậy, thanh danh nhiều năm của hắn bị hủy hoại trong chốc lát.

Nhưng hắn không muón buông tha Đỗ Quyên, bởi vậy trầm giọng nói: “Vậy ngươi cũng không nên dùng đương triều tể phụ nói. Đây cũng là coi rẻ mệnh quan triều đình!”

Hắn xảo diệu đem đối tượng Đỗ Quyên nối đổi thành nói về quan viên.

Đỗ Quyên lại hỏi: “Trong lịch sử không phải cũng có thật nhiều quan viên gian nịnh sao? Người giả dối âm hiểm như Diêu Kim Quý vậy, nếu không thể thanh trừ, một khi đắc chí, trèo lên địa vị cao cũng không phải không có khả năng. Lúc trước không phải phu tử cũng bị hình tượng của hắn che mắt sao?”

Cảnh phu tử lần nữa rơi vào tình cảnh lưỡng nan: là gật đầu hay là lắc đầu đây?

Nếu lắc đầu thì chẳng khác nào nói hắn biết rõ phẩm tính tệ hại của Diêu Kim Quý mà còn muốn giúp hắn, sau này hắn đừng nghĩ đặt chân ở thư viện nữa. Nếu gật đầu thừa nhận mình bị che giấu, thì cơn giận trong bụng thật khó chịu.

Diêu Kim Quý hoảng sợ. Dương Ngọc Vinh thấy tỷ đệ Hoàng gia làm cho cháu rể sợ như vậy, giận tím mặt, lúc này ra mặt, liệt kê từng tội bất hiếu bất nghĩa của Hoàng Nguyên, thỉnh đại lão gia trị tội. Hoàng Chiêu Đệ cũng hướng Hoàng lão cha và Hoàng Lão Thực van cầu, công đường rối loạn. Cảnh phu tử nhân cơ hội im tiếng lui về sau, yên lặng theo dõi biến hoá.

Đúng lúc này, bên ngoài nha dịch cao giọng thông báo: “Ngự sử đại nhân đến —— “

Rốt cuộc Triệu Ngự sử đã tới!

Hắn đến lúc này, chẳng khác nào khâm sai hàn lâm.

Trầm tri phủ vội vàng chỉnh lý mũ quan bào phục, một đường ra nghênh đón.

Cảnh phu tử cùng chúng thư sinh đều khoanh tay cung nghênh.

Bước chân Triệu Ngự sử thư thả, quan uy lẫm lẫm, nghiêm trang đi lên công đường.

Trầm tri phủ dẫn hắn vào bàn sau, tha thiết thỉnh hắn ngồi vào chỗ của mình ở giữa công đường, rồi sai người mang đến một cái ghế, đặt ở bên trái, chính mình ngồi.

Triệu Ngự sử cũng không khiêm nhượng, trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, ổn định thần thái đoan chính, mới nhấc mắt đảo qua phía dưới, khi nhìn thấy Đỗ Quyên trong trang phục nữ thì đột nhiên chấn động, mở to hai mắt nhìn.

Đỗ Quyên cũng không để ý. Hôm nay người nhìn thấy nàng đều có phản ứng này, bởi vậy nàng ngọt ngào cười với hắn, cao giọng nói: “Dân nữ Hoàng Đỗ Quyên bái kiến ngự sử đại nhân!”

Nàng nghe Lâm Xuân nói chuyện ngày hôm qua, nghĩ Triệu Ngự sử dù không giúp Hoàng gia, cũng không thiên vị giúp Diêu Kim Quý, cho nên trong lòng rất bình tĩnh, thậm chí còn mang có chút hưng phấn.

Hoàng Nguyên dặn dò cha và gia gia trước, rồi cùng bọn họ bái kiến.

Triệu Ngự sử giật mình vì chỉ lo nhìn chằm chằm Đỗ Quyên xuất thần.

Mãi nửa ngày, hắn mới khôi phục lại bình thường, thấy mọi người đều nằm trên mặt đất, phất tay nói: “Không cần đa lễ!” Rồi vươn tay về phía Hà sư gia, “Đem bản ghi chép đến cho bản quan xem!”

Hà sư gia vội vàng nâng hồ sơ đưa qua.

Triệu Ngự sử rũ mắt xuống, dụng tâm lật xem bản ký lục.

Lúc này nội đường có bốn năm mươi người. Bên ngoài rất nhiều người chen lấn xem, nhưng trong ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng ho khan cũng không có.

Đợi xem xong, hắn ngước mắt lên, phảng phất như thái dương phá đám mấy đen che phủ mà ra. Ánh mắt hiện ra, bắn thẳng đến phía dưới, “Đây vốn là một kiện việc nhà, 2 bên tranh chấp, một là Hoàng gia nữ nhi và cháu ngoại, một là Hoàng gia nhi tử và cháu nội. Đến tột cùng Hoàng gia có nguyện ý hứa Hoàng Đỗ Quyên cho Diêu Kim Quý không, do Hoàng gia trưởng bối tự quyết định đi, quan phủ không nhúng tay, bởi vậy bác bỏ!”

Nhất ngôn ký xuất, cả sảnh đường khiếp sợ.

Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên nhìn nhau cười.

Lâm Xuân cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua Đỗ Quyên, ném cho nàng một ánh mắt an tâm.

Diêu Kim Quý nhất thời nóng nảy, nhưng không dám tùy tiện mở miệng.

Trầm tri phủ vừa cảm thấy thoải mái, vừa cảm thấy rất xấu hổ, chuyện làm lúc trước của hắn đều uổng phí?

Cảnh phu tử rất không thoải mái, khẽ giọng nhắc nhở: “Ngự sử đại nhân, án này bây giờ là thẩm tra xử lý cha con Hoàng Lão Thực và Hoàng Nguyên ngỗ nghịch, bọn họ cũng cáo ngược mẹ con Hoàng Chiêu Đệ và Diêu Kim Quý bất hiếu.”

Thanh âm tuy nhẹ nhưng vừa vặn cả sảnh đường đều nghe thấy.

Diêu Kim Quý mừng rỡ, có thế mới trấn định lại.

Triệu Ngự sử vẫy tay Cảnh phu tử, ý bảo hắn tới gần.

Cảnh phu tử buồn bực đi tới phía trước, Triệu Ngự sử đợi hắn đến gần, nhìn vào mắt hắn thấp giọng nói: “Cảnh Xương Huy, ngươi có biết năm xưa lúc mới thành lập Thanh Sơn thư viện thì Chu phu tử từng trước mặt Vĩnh Bình Đế lập ra quy củ: nói rõ sư sinh (thầy trò) thư viện không được 'vọng nghị' triều chính, bối rối triều đình không? Sau này, quy định này được áp dụng cho tất cả thư viện Đại Tĩnh, dùng cho tới nay. Cũng vì lý do đó, án của Hoàng Nguyên lần trước tuy là hiểu lầm, bản quan và tuần phủ đại nhân cũng không dám khinh thường, mới tỉ mỉ an bài đường thẩm lần đó. Hôm nay, ngươi chẳng những nhúng tay vào việc quan viên địa phương thẩm án, còn vì một tiểu quan phẩm hạnh thấp kém nói chuyện, ngươi đọc sách đến mê muội hay là chán sống? Hay là Cảnh gia thế lớn không sợ hoàng quyền? Chỉ sợ dù xong việc, ngay cả Cảnh quý phi trong cung cũng không bảo hộ được ngươi!”

Cảnh phu tử nghe xong khó thở công tâm, huyết khí dâng lên, mặt đỏ lên.

Nhưng là, một chữ hắn cũng không trả lời được.

Bởi vì, hắn đúng là vượt quá.

Còn nữa, hắn có thể không để Trầm tri phủ trong mắt, nhưng không dám bất kính với Triệu Ngự sử. Triệu gia không phải hắn có thể trêu chọc.

Triệu Ngự sử cảnh cáo Cảnh phu tử một phen, cũng không bỏ đá xuống giếng, nói tiếp: “Cũng may ngươi can thiệp không sâu, bản quan không truy cứu. Ngươi chớ nên hồ đồ nữa.”

Cảnh phu tử cúi người hành lễ, lui về chỗ của mình, mắt xem mũi, mũi xem tâm, không nói được lời nào.

Mọi người bên dưới chỉ thấy bọn họ thấp giọng thì thầm, không biết chi tiết trong đó, còn tưởng là đang thương nghị vụ án, chỉ có Trầm tri phủ nghe được lời Triệu Ngự sử nói, cả người toát mồ hôi ướt đẫm như mưa trong ngày nắng nóng.

Triệu Ngự sử lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, thập phần khinh bỉ sự yếu đuối vô năng của hắn. Lần trước án của Hoàng Nguyên đã biến thành vô lý hồ đồ, không có chứng cứ phạm tội, lại không có thủ lệnh của quan trên, chỉ vì sợ đắc tội Tảm tuần phủ, dễ tin lời xàm ngôn của người, đem bắt người.

Người như vậy cũng xứng làm quan phủ?

Đại Tĩnh đến cùng còn có bao nhiêu quan viên ngu ngốc như vậy?

Cũng không hỏi hắn, tiếp tục thẩm tra xử lý.

Hắn hỏi Diêu Kim Quý: “Diêu huyện thừa, bản quan đã phán lệnh việc hôn nhân của ngươi và Hoàng Đỗ Quyên do Hoàng Lão Thạch tự quyết định, ngươi còn không chịu triệt hồi đơn kiện, còn muốn cáo đại cậu và biểu đệ sao?”

Diêu Kim Quý tâm loạn như ma, cũng chưa nghĩ sâu, như cũ trả lời: “Bẩm đại nhân, không phải hạ quan không chịu triệt hồi đơn kiện, chính là đại cậu và biểu đệ không chịu thừa nhận mối hôn sự này, nhất định phải ngỗ nghịch ông ngoại, nương thân hạ quan mới cáo. Hạ quan thật sự rất bất đắt dĩ.”

Hắn vẫn cắn chặt vào tội ngỗ nghịch của Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực, đem hai chữ nhấn thật mạnh.

Triệu Ngự sử cũng không để ý tới hắn, quay lại quát hỏi Hoàng lão cha: “Hoàng Lão Thạch, ngươi đều nghe thấy, cháu ngoại ngươi không chịu triệt trạng, nhất định phải cáo đại nhi tử và cháu trai ngươi ngỗ nghịch, ngươi còn muốn đem cháu gái hứa cho hắn sao?”

Hoàng lão cha hận, khàn giọng hô: “Không muốn! Lão hán dù phải bóp chết cháu gái, cũng không gả cho tên tiểu súc sinh này! Hắn dám cáo con ta, cháu trai ta, ta cũng muốn cáo hắn! Thanh thiên đại lão gia. Ta muốn cáo hắn —— ta muốn cáo Diêu Kim Quý và Hoàng Chiêu Đệ ngỗ nghịch!”

Hắn rống từng tiếng, nước mắt già nua tuôn rơi.

Vụ án thẩm đến bây giờ, cuối cùng hắn tin là Diêu Kim Quý ác độc muốn hại đại nhi tử và cháu nội của hắn; càng hiểu hơn một việc: nếu Diêu Kim Quý không rút đơn kiện, con của hắn và cháu trai sẽ còn tiếp tục chịu thẩm, ngay cả hắn lật lọng cũng không ai chịu nghe.

Lần trước hắn đã nói đây là việc nhà của hắn, hắn phải tự mình làm chủ, nhưng quan không để ý tới hắn. Hôm nay vị quan này chính miệng nói đây là chuyện nhà Hoàng gia, muốn hắn tự mình quyết định, cháu ngoại lại không chịu triệt đơn kiện, hắn còn có gì không hiểu?

Lão nhân gia tức giận đến cả người run run, quỳ cũng quỳ không ổn, phủ rạp dưới đất.

Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực, Đỗ Quyên vội vàng tới gần nâng đỡ, liên tục vì hắn thuận khí.

Hoàng Lão Thực quay đầu mắng Hoàng Chiêu Đệ bị doạ ngốc: “Nếu cha ngã xuống, ta sẽ không nhận ngươi! Đại tỷ, sau này ngươi đừng nghĩ về nhà mẹ đẻ.” Lại chuyển hướng Diêu Kim Quý, “Còn có ngươi, tiểu súc sinh...”

Diêu Kim Quý đâu còn nghe hắn mắng, lúc Triệu Ngự sử hướng Hoàng lão cha hỏi câu đó, cả người hắn đã lạnh băng, nghe Hoàng lão cha nói cáo hắn, càng mất hồn mất vía.

“Đại nhân, hạ quan nguyện ý triệt trạng! Hạ quan triệt trạng, hết thảy nghe theo ông ngoại an bài.” Hắn vừa kêu, vừa dập đầu không ngừng, lại chuyển hướng Hoàng lão cha, “Cầu ông ngoại đừng nóng giận, đều là tôn nhi không đúng.”

Đồng dạng là cáo, hắn cáo cha con Hoàng Lão Thực, là dùng danh nghĩa ông ngoại; Hoàng Nguyên cáo mẹ con bọn hắn, là dùng danh nghĩa Hoàng Lão Thực; Nhưng Hoàng lão cha nếu tự mình ra mặt cáo, phân lượng hoàn toàn khác, hậu quả hắn không thể gánh nổi.

Trong hỗn loạn Triệu Ngự sử phân tích lợi hại trong án này, lập tức đều hiểu rõ.

Trầm tri phủ và Cảnh phu tử ngây người nhìn, lòng tràn đầy chua xót.

Chúng các thư sinh đều kính nể nhìn Triệu Ngự sử, chợt nghe hắn quát: “Người tới, mời đại phu đến, vì Hoàng Lão Thạch đương đường chẩn bệnh.”

Lập tức có một nha dịch chạy ra ngoài.

Tiếp, Triệu Ngự sử phân phó chuyển đến một chiếc ghế dựa đặt phía dưới, cho Hoàng lão cha dựa vào.

Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên vội vàng dập đầu thâm tạ, Diêu Kim Quý cũng cảm tạ.

Đỗ Quyên được phép tới kề bên chiếu cố gia gia.

Hoàng Chiêu Đệ cũng muốn đi, lại bị Hoàng lão cha trừng, đành trốn một bên khóc, hoảng loạn.

Đợi mọi người an định lại, Triệu Ngự sử mới tiếp tục thẩm án.

Hắn nghiêm mặt nói: “Quan phủ vì dân làm chủ, mở rộng chánh nghĩa. Nếu dân chúng đều đem chuyện nhà chuyện cửa đến cáo quan phủ, quan thế nào làm được? Công đường không phải là cái chợ!”

Mọi người đều thấy hắn nói có lý, đều lòng có lưu luyến.

Trong lúc mọi người cho rằng vụ án này cứ như vậy là kết thúc, chợt nghe một tiếng “ba” kinh vang từ phía trên, Triệu Ngự sử gõ mạnh kinh đường mộc, lạnh lùng nói: “Nhưng, nếu có người đem chuyện nhà cáo thượng công đường, dù 'Thanh quan khó Đoạn gia vụ sự', người làm quan cũng phải cẩn thận xử trí, để ngừa điêu dân coi rẻ quan!”

Mọi người nghe xong hơi giật mình, không biết hắn muốn làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.