Điền Duyên

Chương 77: Chương 77: Thịt mượn về thật thơm




Hoàng đại nương nhìn cháu gái được một đám nhóc tì vây quanh mà đi, sắc mặt không tốt, trực giác thấy không thích hợp, cái gì cũng không đúng.

Cũng không biết vì sao, thịt và muối đều cho nàng.

Mắng nàng vài câu, nàng rất biết điều lắng nghe, đảo mắt nói ra lời có thể hù chết người. Nếu mặc kệ để để nàng nói ra ngoài, ngày mai Hoàng gia không cần ở lại trong thôn.

Tiểu Bảo còn chưa làm gì, nàng đã ầm ĩ người cả thôn đều đến coi, đều biết Tiểu Bảo khi dễ muội muội. Nàng còn ra vẻ bị ủy khuất mà không so đo.

Hoàng đại nương cảm thấy bị nghẹn khuất chết.

So với lúc Phùng Thị bị nghẹn, nàng còn nghẹn hơn.

Đỗ Quyên cũng không cao hứng, tranh với một bà già nông thôn có gì vui đâu?

Nhưng nàng không thể không tranh.

Không phải nàng muốn ăn thịt, cũng không phải vì trả thù. Lấy vài thứ từ nhà bà nội về, nàng muốn vì tương lai nhà mình, muốn xoay chuyển tình thế hai nhà chung đụng.

Nàng muốn cho gia gia nãi nãi hiểu: sau này, nên hiếu kính đại nhi tử nhất định sẽ hiếu kính, nhưng muốn bất công lấy đồ từ đại nhi tử, không có cửa đâu!

Đỗ Quyên được một đám nhóc “thấy việc nghĩa hăng hái làm” hộ tống về đến nhà, nhiệt tâm gọi bọn họ đi vào chơi, lại lấy hạt dẻ nấu ngày hôm qua cho bọn họ ăn.

Ai ngờ đám tiểu tử này còn khó quản hơn gà, chạy khắp nơi.

Bỗng liếc mắt nhìn thấy mấy cây hoa hướng dương, đều chạy vội qua.

Một đứa bé ba bốn tuổi đầy hiếu kỳ, muốn nhìn hạt hướng dương trưởng thành chưa, tay vụng về làm gãy cả cây hướng dương.

Lâm Xuân gấp gáp kêu to ngăn cản.

Đỗ Quyên đang giải thích lai lịch của muối và thịt với Hoàng Tước Nhi, liếc mắt nhìn thấy đám nhóc đều vây quanh bên đám hoa hướng dương, nhưng không thấy cái đĩa hoa cao ngất lúc trước, thầm nghĩ không tốt, vội vàng chạy qua.

Nhìn hoa hướng dương bị ngã xuống đất, nàng không thể không thừa nhận: Phùng Thị nói rất đúng.

Trồng hoa hướng dương trong sân, cũng chỉ có nàng hoặc người trong thành có thể nghĩ ra; Cho rằng vừa có thể thưởng thức hoa hướng dương sáng lạn, còn có thể thu hoạch hạt hướng dương làm đồ ăn vặt, lại hoàn toàn quên rằng trồng thứ này ở trong sân sẽ bị gà mổ, heo ủi, chó lủi vào, trẻ con phá.

Lâm Xuân thấy sắc mặt Đỗ Quyên không tốt, vội kêu đám trẻ: “Đỡ dậy! Đỡ dậy! Lấy cái cuốc đến chỉnh lại.”

Hắn không liều mạng với đứa nhỏ làm gãy hoa hướng dương như khi nhìn thấy Tiểu Bảo khi dễ Đỗ Quyên, không chỉ bởi vì đứa bé đó là đường ca của hắn, còn vì chuyện này đối với con trai mà nói, không đáng kể chút nào, cho nên hắn áp dụng biện pháp bổ cứu.

Đỗ Quyên nhanh chóng ngăn Lâm Xuân lại, nói: “Gãy coi như xong. Đừng lấy. Cẩn thận gai đâm tay.”

Thân hoa hướng dương có rất nhiều long cứng như kim, tay trẻ con mềm dễ bị đâm.

Lâm Xuân bỏ qua.

Đứa nhỏ đó cũng chịu nhận sai. Nói: “Đỗ Quyên, chờ hoa hướng dương nhà ta nở, ta đền một cái lớn cho ngươi.”

Chịu nhận sai là đứa bé ngoan.

Đỗ Quyên cũng không chuyện bé xé ra to, chỉ cười nói: “Không cần đền. Lần tới ngươi phải cẩn thận chút. Thứ này ta trồng hết mấy tháng, gần đến lúc thu hoạch, bị chết không đáng tiếc sao? Nếu các ngươi xuống ruộng vườn, cũng đừng có đi loạn. Cha mẹ các ngươi sẽ mắng.”

Đứa bé đó trợn trắng mắt, hỏi: “Sao người trồng thứ này ở trong sân?”

Đỗ Quyên im lặng.

Vì phòng ngừa bọn họ gặp chuyện không may, nàng dụ bọn họ chơi diều hâu bắt gà con. Mới chơi một vòng, chợt nghe người trong thôn xả cổ họng kêu tụi nhỏ về nhà ăn cơm. Đám nhỏ giải tán chỉ còn lại Lâm Xuân.

Lâm Xuân đang sinh động kể chuyện lý thú xảy ra hôm nay với nàng, Phùng Thị trở lại.

Phùng Thị thấy thịt sửng sốt, vội hỏi từ đâu đến.

Đỗ Quyên cũng không giấu diếm, hai năm rõ mười nói với nàng.

Phùng Thị biến sắc mắng Đỗ Quyên: “Ai kêu đi lấy? Ngươi chết thèm à?” Thuận tay vớ cái chổi nhỏ cạnh cửa phòng bếp muốn đánh nàng.

Đương nhiên Đỗ Quyên sẽ không ngồi chờ chết. Nàng nhanh chân chạy, vừa chạy vừa cười.

Lâm Xuân kéo nàng chạy đến sân nhà mình, nói với nàng: “Buổi trưa ở đây ăn cơm. Đừng về nhà. Nếu không mẹ ngươi đánh ngươi.”

Đỗ Quyên cười nói: “Không có việc gì. Nương ta sẽ không đánh ta.”

Nàng ở Lâm gia lăn lộn một hồi, mới dây dưa trở vê nhà mình.

Vào cửa đã ngửi thấy mùi thịt, lập tức mừng rỡ. Vội chạy đến cửa phòng bếp đứng, cười xán xán kêu lên: “Nương, ta đã trở về.”

Phùng Thị đang ở bên bếp nướng thịt dê, nghe tiếng quay đầu, trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ không có việc gì hỏi: “Yêu, ngươi trở lại. Thím Lâm ngươi không giữ ngươi ăn cơm trưa sao?”

Đỗ Quyên hì hì cười nói: “Giữ lại. Ta không biết ngượng ngùng đáp ứng.”

Thanh âm nhỏ nhẹ làm Phùng Thị không nhịn được cười, nghiêm mặt nói: “Nga, ngươi còn ngượng ngùng? Da mặt mỏng như vậy, vậy lúc ngươi đi mượn thịt không biết xấu hổ sao?”

Đỗ Quyên thấy khẩu khí nàng mềm nhũn, bước lên phía trước kéo vạt áo nàng, nhỏ giọng nói: “Nương, nãi nãi mượn muối của chúng ta, ta sợ nương sinh khí.”

Nàng chỉ có thể nói như vậy, thật không thể giải thích thêm.

Nếu nói hết nội tình ra, sợ người ta cho là yêu nghiệt. Biểu hiện bây giờ của nàng đã đủ yêu nghiệt nhưng còn có thể giải thích vì trẻ con thèm ăn. Lại nói, nàng không biết Phùng Thị có thể hiểu và tiếp thu hành động của nàng không, dù sao nàng tuyệt đối sẽ không để nhà này giống như trước nữa.

Phùng Thị nghe xong, không ngôn ngữ.

Nàng gạt tỏi trên thớt vào trong nồi, lại thêm chút muối rồi đậy nắp nồi, nói với Hoàng Tước Nhi đang nhóm lửa: “Nấu lửa nhỏ.”

Hoàng Tước Nhi “Ân” một tiếng.Phùng Thị đi đến ngồi xuống bên bàn nhỏ, kéo Đỗ Quyên đến bên người, hai chân kẹp lấy, vừa thay nàng cột tóc, vừa dặn dò: “Chớ học mí mắt thiển. Nãi nãi ngươi... không vừa mắt ta, ngươi đi không phải ăn mắng? Lần tới đừng đi nữa. Ta không hiếm lạ thịt của nàng. Ăn thịt của nàng, nàng sẽ lải nhải nhắc cả năm. Nếu ngươi thèm, nương thịt một con gà trống.”

Đỗ Quyên liên tục gật đầu, thì ra là sợ nàng bị mắng.

May mắn chưa nói chuyện Tiểu Bảo đánh nàng, bằng không nàng càng bốc hỏa.

Nàng nói: “Ta đưa trứng trà cho nãi nãi. Lý nãi nãi cũng nhìn thấy.”

Phùng Thị nghe xong không lên tiếng.

Đỗ Quyên quay lại hỏi: “Nương, có thả măng vào thịt không?”

Lẽ ra thịt dê nên nấu với củ cải nhưng lúc này chưa có củ cải.

Phùng Thị nói: “Không kịp ngâm nên thả nấm. Không phải ngươi thích ăn nấm sao?”

Hoàng Tước Nhi nói: “Nương thả rất nhiều nấm vào nên nồi thịt thành rất nhiều, có thể ăn hai ba ngày.” Trong thanh âm tràn đầy vui sướng.

Phùng Thị nói: “Lát nữa múc một chén đưa qua cho Xuân Nhi. Hôm qua người ta đưa gà đến đó.”

Đỗ Quyên không ngừng bận rộn gật đầu. Nàng và Hoàng Tước Nhi thầm hiểu trong lòng, không biểu hiện gì.

Ngày hôm qua lúc ăn cơm trưa, thím Lâm mang một chén nhỏ thịt gà qua, còn kèm theo một đùi gà cho Đỗ Quyên ăn. Con trai vụng trộm đưa, người lớn ngoài sáng đưa, trong lòng nàng cảm thấy rất hổ thẹn. Cho nên vừa nghe Phùng Thị nói đưa thịt đã nhanh chóng gật đầu.

Chợt nghe bên ngoài “đang” một tiếng, Hoàng Lão Thực từ ruộng trở về.

Đỗ Quyên vội cầm cái chén lớn, rót một chén trà đưa cho hắn cười nói: “Cha, uống trà. Nghỉ ngơi một chút.”

Hoàng Lão Thực ngửi thấy mùi thịt, nỗi mệt nhọc không cánh mà bay, vui tươi hớn hở ngồi xuống bên bàn, hỏi: “Nhậm huynh đệ lại đưa con thỏ tới?”

Phùng Thị không để ý hắn.

Đỗ Quyên vội nói: “Là nãi nãi cho.”

Hoàng Lão Thực nghe xong hết sức cao hứng.”Nương cho? Ha hả. Nương thật là... Ăn thịt còn nhớ chúng ta.”

Phùng Thị nghe xong lửa giận bốc cao tám trượng, vỗ bàn mắng: “Ngươi nghĩ sao? Ngươi đang nằm mơ hả! Hôm qua ở cửa Cân gia nghe nói, ông ngoại Đại Nữu đưa hơn mười cân thịt dê núi đến, tội nghiệp Đỗ Quyên muốn ăn thịt, lại thấy bà nội nàng luôn đến mượn muối. Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, nãi nãi không cho thịt, nàng tới cửa mượn. Cháu gái tới cửa mượn mới cho hơn hai cân thịt. Cha ta mang muối đến, bọn họ ăn bao nhiêu? A! Ngươi không nhớ sao, còn không biết xấu hổ nói mẹ ngươi ăn thịt nghĩ đến ngươi!”

Hoàng Lão Thực nghe xong ngây người, hỏi: “Quyên Nhi, ngươi đi mượn thịt của nãi nãi?”

Đỗ Quyên cười híp mắt gật đầu nói: “Nãi nãi mượn muối, ta mượn thịt.”

Môi Hoàng Lão Thực run run nhưng không nói chuyện, hai tay ôm đầu thấp xuống.

Phùng Thị nhìn hắn cười lạnh không thôi.

Đỗ Quyên không muốn vì người không liên quan quấy rầy sinh hoạt hạnh phúc của mình, vội quay đầu hỏi Phùng thị: “Nương, đã chín chưa? Ta ngửi thấy mùi thơm. Thơm quá! Ta muốn ăn hai chén cơm. Nhanh chút lớn lên.”

Phùng Thị nghe xong, vỗ mông nàng, cười nói: “Gấp đến độ như vậy?”

Rồi đứng dậy, đi giở vung lên xem.

Cũng không biết là do Đỗ Quyên không thường xuyên ăn thịt hay vì trong núi này linh khí nồng đậm, nên hương vị của động thực vật so với kiếp trước thơm ngon hơn. Nàng ngửi thấy mùi thịt hoà với hương vị của nấm, quai hàm không tự chủ được tiết nước bọt, cuồng nuốt nước miếng.

Thật mắc cỡ chết người!

Phùng Thị dùng thìa chút nước kho lên nếm, cảm thấy tàm tạm, lại dùng chiếc đũa đảo thịt, không nói gì chỉ lo dùng muôi đảo nồi thịt.

Đỗ Quyên truy vấn: “Đã chín chưa, nương?”

Hoàng Tước Nhi cúi đầu cười.

Chỉ có muội muội dám nói chuyện như vậy với nương. Nàng không dám.

Phùng Thị quay đầu trắng mắt liếc Đỗ Quyên, rồi đi đến trước tủ bát lấy ra cái bát gỗ nhỏ của nàng, múc mấy khối thịt cùng một cái muôi nấm, bưng để trên bàn nhỏ, nói: “Ăn đi.”

Rồi hướng về Hoàng Tước Nhi đang ở trước bếp lò nói: “Tước Nhi cũng tới ăn.”

Hoàng Tước Nhi “Ân” một tiếng, nói: “Lắt nữa ra ăn, còn phải xào đậu cove nữa.”

Phùng Thị tức giận nói: “Gọi cha ngươi đến nấu.”

Đỗ Quyên vội vàng gắp một miếng thịt nhét vào miệng Lão Thực, nhìn hắn cười.

Hoàng Lão Thực ngoan ngoãn, thập phần vui vẻ đi nhóm lửa.

Hắn vừa ăn, vừa nói: “Nương Tước Nhi, sao không bỏ chút ớt? Thịt này cay chút mới ngon.” Hắn nhanh chóng vứt chuyện không vui vừa rồi ra sau đầu, vì trước mắt người một nhà ăn thịt ấm áp hấp dẫn, ha hả cười đề nghị.

Phùng Thị vừa dùng chén lớn múc thịt, vừa nói: “Bỏ ớt, Đỗ Quyên có thể ăn sao? Ngươi chỉ biết bản thân thôi. Thịt ngon, lại thả nấm quá thơm ngon còn muốn thả ớt gì chứ. Lại không phải nấu chua.”

Đỗ Quyên không ăn cay.

Nàng cảm thấy mình còn quá nhỏ, cho nên không dám nếm thử vị cay.

Nghe nương nói như vậy, vội nói: “Nương, ngươi múc riêng một chút ra, còn lại thì bỏ ớt nấu thêm một chút cho một mình cha ăn.”

Phùng Thị cao giọng nói: “Ta ăn no cơm không có chuyện gì làm chuyên hầu hạ hắn! Bận rộn không còn ra dạng gì, còn tách ra nấu. Muốn ăn ớt, ta xào một chén ớt cho ngươi ăn. Cay chết ngươi!”

Đỗ Quyên đề nghị không được, đành phải nhìn Hoàng Lão Thực le lưỡi.

Hoàng Lão Thực không để ý, cười nói: “Cứ như vậy cũng tốt. Cứ như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.