Điền Duyên

Chương 166: Chương 166: Thuận theo tiểu đường đệ




Hoàng Lão Thực nhếch miệng cười với Phùng Thị nói: “Nương Tước Nhi, ngươi không tức giận? Đều trách ta. Ta không đáp ứng việc hôn nhân của Đỗ Quyên, cha liền đổ giận lên đầu ngươi.”

Đỗ Quyên nghĩ cha thật quá thật thà, gia gia đâu chỉ xả giận đơn giản như vậy.

Nàng cũng sẽ không nghe Phùng Thị, thật đưa sủi cảo cho gia gia nãi nãi.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không nói hận gia gia nãi nãi nên không đưa.

Nàng nói với Hoàng Lão Thực: “Cha, đừng nên đưa đi. Gia gia nãi nãi đang nổi nóng, chúng ta càng tới càng chọc giận bọn họ. Chuyện ngày hôm qua cha đã nhìn thấy, nếu nương không đi, làm sao nháo lên.”

Hoàng Lão Thực nghe xong liên tục gật đầu, nhớ tới tình hình kia, lòng hắn còn sợ hãi.

Đỗ Quyên múc cây dầu sở vào chén đưa cho hắn, lại nói: “Đợi gia gia yên tĩnh hai ngày, nguôi giận, chúng ta muốn hiếu thuận bao nhiêu mà không được, không cần xáp tới bây giờ lại bị mắng. Chúng ta là vãn bối, bị mắng vài câu không tính cái gì, nhưng gia gia nãi nãi càng mắng càng giận, quay đầu chọc tức còn không phải là lỗi của cha? Cho nên nói, mấy ngày nay cha cũng đừng đi qua bên kia.”

Hoàng Lão Thực uống một ngụm cây dầu sở, hàm hồ nói: “Vậy thì đừng đưa. Hôm qua gia gia ngươi giận điên rồi. Ta chưa từng thấy qua hắn giận dữ như vậy.”

Nhìn nhìn Phùng Thị lại nói: “Hại mẹ ngươi cũng bị đánh. Nếu bị bể đầu thì sao! Không đi, cha cũng trốn vài ngày rồi nói.”

Đỗ Quyên nói: “Cha nên trốn vài ngày. Ta nói lời xui đổ sông đổ bể, lỡ gia gia quá tức giận đánh chết cha, chúng ta và nương phải trông cậy vào ai đây? Khi đó không phải là tùy tiện để người ta khi dễ.”

Hoàng Lão Thực nghe xong ngây người, cảm thấy cây dầu sở trong miệng bỗng nhiên không thơm ngon nữa.

Nếu là trước đây, hắn sẽ không để tâm lời nói của Đỗ Quyên

Nhưng sau khi Phùng Thị bị thương, hắn nghĩ lại có chút không rét mà run.

Hắn rất nhát gan, cũng rất sợ chết!

Phùng Thị nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của chồng mình, có chút không đành lòng, trợn trắng liếc Đỗ Quyên một cái, nói: “Đừng nói bừa! Gia gia ngươi...”

Nàng muốn nói “Gia gia ngươi hận ta, không phải hận cha ngươi.”

Tiểu Hoàng Ly lại cướp lời nói: “Sao sẽ không? Gia gia ngay cả nương cũng đập kìa!”

Phùng Thị trừng mắt nhìn nàng không cho nàng nói.

Đỗ Quyên cười nói: “Được rồi, gia gia đương nhiên sẽ không đánh cha. Chỉ là nương, trước đây hắn cũng chưa đánh qua đâu. Nhưng người này một khi nổi giận là không nghĩ đến hậu quả, xuống tay không biết nặng không nhẹ. Cho nên cha vẫn nên cẩn thận chút.”

Hoàng Tước Nhi gắp mấy cái sủi cảo cho cha, khẽ giọng khuyên nhủ: “Cha đừng sợ. Đỗ Quyên chỉ nhắc nhở ngươi một tiếng. Mấy ngày nay gia gia sinh khí, cha không có việc gì đừng đi bên kia trêu chọc gia gia. Chờ qua trận này rồi nói.”

Hoàng Lão Thực nghe xong kiên quyết gật đầu. Hắn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Vừa nói chuyện, mọi người ăn xong, thu thập bát đũa bàn ghế.

Hoàng Lão Thực thấy khuê nữ dặn nương an tâm dưỡng thương, cũng nói theo: “Vợ, ngươi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì bảo ta đi làm.”

Mỗi lần Phùng Thị nói chuyện với hắn đều bị sặc, hôm nay lại rất dịu ngoan gật đầu.

Bởi vì gia gia đập một cái, tỷ muội Đỗ Quyên phá lệ đồng lòng thuận theo, Phùng Thị cũng thu liễm tính tình, Hoàng Lão Thực vẫn luôn là “Lão Thực nghe lời”, Hoàng gia ngày càng thêm ấm áp mỹ mãn.

Đỗ Quyên dùng hết tâm tư làm nhiều món ăn đa dạng, giúp nương điều dưỡng thân mình.

Buổi sáng hôm đó, Hoàng gia giết một con gà, Đỗ Quyên đang bận rộn trong phòng bếp, chợt nghe Hoàng Ly ở cửa viện thấp giọng cùng người nói gì đó. Thò đầu ra nhìn lại không phát hiện người.

Nàng nghi ngờ đi ra hỏi: “Hoàng Ly, nói chuyện với người nào vậy?”

Hoàng Ly chặn tại cửa viện, nói: “Tiểu Thuận.”

Đỗ Quyên thấy Tiểu Thuận ngần ngừ ngoài cửa viện, cúi đầu, chân di tới di lui trên đất như đang giết kiến, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Ly một cái, trên tay Hoàng Ly đang cầm một nửa cái bánh hoa hồng đang ăn dở, cẩn thận cắn.

Đỗ Quyên đoán trúng tiểu muội đang chọc ghẹo lòng thèm thuồng của người khác, đầy đầu hắc tuyến, trầm mặt nói: “Hoàng Ly, cho đệ đệ ăn một miếng.”

Nói xong, từ trong túi áo trước ngực nàng lấy ra một cái bánh được bao bằng giấy dầu, đối với Tiểu Thuận hô: “Tiểu Thuận, tới đây cầm lấy.”

Tiểu Thuận lại đứng yên không nhúc nhích, liếc Hoàng Ly một cái lại cúi đầu. Không tránh ra, cũng không lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.

Đỗ Quyên nhếch miệng cười, xem ra uy phong tiểu muội còn lớn hơn mình.

Nàng liền đưa bánh cho Hoàng Ly, ra lệnh: “Đi đưa cho đệ đệ.”

Hoàng Ly cầm lấy lại không nguyện ý đưa, tức giận hô: “Nha, cho ngươi! Tự ngươi không đến lấy, còn muốn ta đưa?”

Tiểu Thuận cũng không làm bộ làm tịch, đi tới cầm lấy, nói: “Đa tạ Hoàng Ly tỷ tỷ.”

Lại ngẩng đầu hô một tiếng “Đỗ Quyên tỷ tỷ.”

Đỗ Quyên thấy tinh thần hắn không được tốt, nghi hoặc không thôi, vừa lấy khăn ra cho hắn lau tay, vừa ôn nhu hỏi: “Sao ngươi một mình tới đây? Trong nhà... Gia gia khoẻ chưa?”

Tiểu Thuận cắn một ngụm bánh, lắc đầu hàm hồ nói: “Không tốt. Đang ngủ.”

Tròng mắt Đỗ Quyên chuyển động, lại hỏi: “Nãi nãi và nương ngươi làm cái gì?”

Tiểu Thuận nói: “Nãi nãi mắng người, nương cũng không nấu cơm, cha làm bàn ghế, ca ca không ở nhà.”

Đỗ Quyên nghe xong hồ đồ, không biết “không nấu cơm” là có ý gì. Bất quá xem bộ dáng đứa nhỏ này, phỏng chừng bên kia không được tốt.

Cũng đúng, đập phá rối tinh rối mù, tốt mới là lạ.

Đang suy nghĩ, Hoàng Ly chất vấn: “Nãi nãi mắng cha nương ta?”

Tiểu Thuận nghe xong ánh mắt lóe ra, không dám trả lời.

Hoàng Ly thấy nổi giận, đưa tay đoạt lại miếng bánh hắn chưa ăn xong, nói: “Không cho ngươi ăn!”

Trên tay không còn, Tiểu Thuận há hốc mồm, mím môi nhìn Hoàng Ly.

Đỗ Quyên vội quát: “Hoàng Ly, tại sao như vậy? Đem bánh trả cho đệ đệ!”

Rất nghiêm nghị trừng mắt nhìn nàng.

Cuối cùng Hoàng Ly sợ nhị tỷ, đành trả bánh lại cho Tiểu Thuận.

Trong sân, Hoàng Tước Nhi hô: “Đỗ Quyên, bao hồn đồn.”

Đỗ Quyên đáp ứng một tiếng, nhìn nhìn Tiểu Thuận, nói: “Ngươi có muốn ăn hồn đồn hay không?”

Tiểu Thuận nghe xong, trong mắt lóe ra tia mong chờ nhưng không lập tức gật đầu, nhìn về phía Hoàng Ly trước.

Đỗ Quyên nhìn thấy buồn bực không thôi: điều này cũng cần Hoàng Ly gật đầu cho phép?

Coi nàng là không khí hả!

Hoàng Ly vừa thấy sắc mặt nhị tỷ, vội vàng nói với Tiểu Thuận: “Ngươi muốn ăn thì đi vào, không cần rụt rè e ngại, không rộng lượng chút nào.”

Đem lời dạy thường ngày của Đỗ Quyên bưng ra.

Tiểu Thuận vội vàng cười gật đầu.

Đỗ Quyên chân tâm không phục, kiếp trước thêm kiếp này qua hai lần thơ ấu, nhưng đối với tâm tư của hai đứa trẻ này, nàng không hiểu lắm.

Không hiểu nổi cũng lười suy nghĩ, liền kêu hai người đi vào.

Sáng nay giết một con gà mái đẻ trứng, Đỗ Quyên tách thịt gà ra chuẩn bị xào rau, còn bộ xương gà để hầm canh.

Lấy một miếng ức gà băm nhuyễn, trộn với hỗn hợp trứng gà, rau chân vịt, gừng hành làm nhân, bao rất nhiều hồn đồn.

Bình thường người ta giết gà, đều trực tiếp hầm canh cho phụ nữ ở cữ hoặc bệnh nhân ăn, cảm thấy đại bổ, nhưng Đỗ Quyên cảm thấy quá ngán. Nàng đem xương gà hầm nhừ đổ vào nồi, bỏ thêm măng vào nấu chung. Sau đó lại hái chút rau non ném vào trong canh. Nấu chín rồi múc ra.

Trong màu nước canh vàng pha lẫn màu xanh của rau, trong trẻo, nhẹ nhàng khoan khoái. Hương khí bốn phía, hơn nữa không thấy quá nhiều dầu mỡ.

Có canh làm súp, bỏ thêm chút hồn đồn vỏ mỏng vào. Hồn đồn nhân thịt gà, rau chân vịt làm chủ đạo. Màu rau xanh xuyên qua lớp vỏ mỏng, lóng lánh trong suốt.

Ngay cả Phùng Thị ăn hai chén lớn.

Buông bát nàng nhìn Đỗ Quyên cười nói: “Nương thật có phúc khí. Khắp thôn sợ là tìm không ra người có phúc như nương.”

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi đồng loạt cười nói: “Ăn một bữa hồn đồn là có phúc khí?”

Phùng Thị cười không lên tiếng.

Nông dân, ngày quá đều khó khăn. Cho dù là ăn ngon cũng là nồi lớn xào thịt. Làm sao giống như Đỗ Quyên, tỉ mỉ làm ra những món ngon, nguyên liệu đều dùng những thứ thông thường trong nhà, không hề lãng phí. Mấy ngày nay, trừ bỏ buổi sáng hôm đó làm sủi cảo, cùng trưa hôm nay bao hồn đồn dùng một mì trắng, những lúc khác đều dùng bột ngô, miến bột khoai làm món chính.

Nàng lúc này mới cảm nhận được tâm tư không nỡ gả khuê nữ đi xa của Hoàng Lão Thực.

Hoàng Lão Thực đang ở trong bếp vùi đầu ăn.

Hồn đồn ngon như vậy, hắn ăn ba chén cũng không đủ.

May là nhân dùng rau chân vịt là chính, Đỗ Quyên mới làm rất nhiều. Nếu bỏ nhiều thịt, căn bản là không đủ.

Tiểu Thuận cũng thả cửa ăn hai chén.

Có lẽ là hai ngày nay trong nhà loạn, ăn cơm không vô, hắn cảm thấy bát hồn đồn này là món ăn ngon nhất.

Hoàng Lão Thực thấy sau vụ cãi nhau, tỷ muội Đỗ Quyên còn để cháu mình ở lại đây ăn cơm, trong lòng càng thấy khuê nữ mình tốt, cười hì hì nhìn mấy đứa con.

“Tiểu Thuận, gia gia ngươi đã khá hơn chưa?”

“Tốt lắm. Sáng nay ngồi dậy ăn canh trứng gà.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hoàng Lão Thực yên lòng quyết định không đi thăm cha, miễn cho bị đánh.

Sau bữa cơm, hắn nói một tiếng với khuê nữ rồi vác đao lên vùng núi phụ cận đốn củi. Cũng không phải là trong nhà hết củi mà là Phùng Thị oán trách hắn, nói khuê nữ nhỏ như vậy, đốn củi làm tay chai thô hết. Khuê nữ người ta chỉ ở nhà làm việc nhà, chưa xuất giá ai mà làm mấy việc nặng đó, lại không phải là không có cha mẹ.

Hắn đau lòng khuê nữ nên nhớ, vừa ở không là đi phụ cận chặt cây về, củi chất đầy trong kho.

Hoàng Tước Nhi và Đỗ Quyên thu thập phòng bếp xong là ngồi ở cổng lớn thêu thùa may vá. Hoàng Ly cầm cành cây vẽ dưới đất, dạy Tiểu Thuận học chữ.

Đỗ Quyên đang làm giầy cho Hoàng Ly, nghe nàng và Tiểu Thuận nói chuyện. Hoàng Ly nói một lúc rồi trở mặt, nói gia gia nãi nãi, tiểu thúc, tiểu thẩm đều là người xấu, khi dễ cha nương nàng.

Tiểu Thuận trong lòng rối loạn, lại mờ mịt, bỗng nhiên nhìn về phía Đỗ Quyên hỏi: “Đỗ Quyên tỷ tỷ, gia gia nãi nãi là người xấu sao?”

Đỗ Quyên sửng sốt một chút, hỏi ngược lại: “Bình thường gia gia nãi nãi đối với ngươi như thế nào?”

Tiểu Thuận nói: “Đối với ta khá tốt. Gia gia có ăn ngon đều chừa lại cho ta ăn. Nãi nãi cũng vậy, chưng một cái trứng gà cũng giữ lại cho ta.”

Đỗ Quyên gật đầu nói: “Vậy là được rồi. Gia gia nãi nãi ở chung với các ngươi, làm việc lại cần mẫn, đối với các ngươi cũng tốt, sao có thể nói bọn họ là người xấu chứ.”

Tiểu Thuận kinh ngạc nhìn Hoàng Ly.

Hoàng Ly cũng ủy khuất nhìn nhị tỷ.

Đỗ Quyên đối với Tiểu Thuận nói: “Gia gia nãi nãi không thích chúng ta, mắng chúng ta, chuyện này đối với chúng ta không đúng, đợi ngươi trưởng thành tự mình nghĩ. Đừng nghe bên ngoài nói nhàn thoại rồi cho là gia gia nãi nãi không phải là người tốt. Bọn họ đối với ngươi tốt như vậy, ngươi nên hiếu thuận hồi báo mới đúng.”

Tiểu Thuận vội vàng gật đầu.

Đỗ Quyên lại dạy Hoàng Ly một lần.

Không phải nàng ra vẻ rộng lượng, thật sự là Tiểu Thuận rất biết điều. Thậm chí hắn không như Tiểu Bảo khi còn nhỏ được nuông chiều mà sinh ra kiêu căng, bởi vậy nàng không muốn những chuyện ồn ào ảnh hưởng tới hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.