Điền Duyên

Chương 231: Chương 231: Tình thâm bất hối




Nàng chướng mắt Hoàng Nguyên bị tội, cho nên lúc trước một lòng một dạ muốn giải trừ hôn ước. Nay Hoàng Nguyên không sao, con gái nàng lại không bỏ được hắn, nàng liền cảm thấy Hoàng Nguyên nên quay đầu, một lần nữa tới cửa cầu cưới Thanh Đại, mới là nam tử có tình nghĩa, mới là quân tử tri ân báo đáp.

Nhưng hắn dám ghét bỏ Thanh Đại, quá kiêu ngạo rồi!

Trần Thanh Đại vốn khổ vì tình, sau khi nghe Diêu Kim Quý phân tích, không bình thường được nữa.

Nàng luôn tùy hứng không cố kỵ gì, liền sinh ra tâm tư kiên quyết.

Hai ngày nay nàng phái người theo dõi Nguyên Mộng Trai. Hôm nay Hoàng Nguyên tới sớm, nàng được hồi báo liền trang điểm, đội mũ che, mang theo vài người đến.

Vì sao nàng không đi khách sạn?

Bởi vì nàng đích thực không muốn đối mặt cha mẹ ruột của Hoàng Nguyên.

Trần phu nhân đang muốn đùa giỡn Hoàng Nguyên, nên tùy nàng đi, chỉ phái người đi theo.

Nàng nghĩ đợi xong việc, mình ra mặt một cú nắm được Hoàng Nguyên.

Đi tới Nguyên Mộng Trai, Trần Thanh Đại cũng mặc kệ trong cửa hàng tốp năm tốp ba người đang xem tranh nhìn nàng, trực tiếp lên lầu hai tìm đến Hoàng Nguyên. Nàng đứng tại một bức cung nữ đồ rưng rưng hỏi hắn, có phải vì né tránh nàng mới cố ý về trong núi hay không.

Hoàng Nguyên cau mày nói: “Trần cô nương, tại hạ vốn là người sơn dã, không trở về núi phụng dưỡng thân trưởng thì phải đi chỗ nào? Lại nói, ngày hôm trước tại công đường, lệnh đường đã phái người cùng tại hạ giải trừ hôn ước, nay tại hạ cùng với cô nương không có quan hệ, nói cái gì tránh né?”

Trần Thanh Đại nghe hắn xưng hô xa lạ như thế, tim như bị đao cắt.

Cái gì hoạch tội, cái gì giải trừ, nàng hết thảy mặc kệ!

“Giải trừ hôn ước có thể kết lại. Ta chỉ hỏi ngươi: ngươi không chịu ở lại phủ thành, có phải biết ta quá quen sinh hoạt nông thôn, cố ý lấy cớ này sai phái ta?”

Hoàng Nguyên trầm mặt hỏi ngược lại: “Theo ngươi nói như vậy, ngươi chỉ muốn cùng ta qua phú quý. Nếu ta thất thế trở về sơn dã, ngươi tất nhiên sẽ không theo, đúng hay không?”

Từ nhỏ Trần Thanh Đại đã sống trong giàu sang, sao muốn những thứ đó.

Nàng trả lời: “Ngươi đã là tú tài, chỉ cần ở lại phủ thành tiếp tục ra sức học hành, tương lai nhất định là cử nhân tiến sĩ, sao nghèo túng được! Đây là chuyện rất dễ dàng. Nguyên ca ca, đợi ngươi làm quan, gởi thêm chút bạc về cho cha mẹ ngươi là được...”

Hoàng Nguyên giận tím mặt, trả lời: “Xin thứ cho tại hạ khó tòng mệnh!”

Chút thương hại cuối cùng với người biểu muội này đều tiêu tán, thay vào đó là sự khinh thường và khinh bỉ. Hắn thầm cảm thấy may mắn vì đã lui thân.

Trần Thanh Đại trong lòng trong mắt đều là tình yêu, căn bản không thể nghĩ được chuyện khác.

Nàng nghe Hoàng Nguyên nói “khó tòng mệnh”, lại thấy trong mắt hắn lóe ra lửa giận, thêm sự khinh miệt và ánh mắt khinh bỉ, nhất thời phương tâm vỡ vụn, tinh thần suy sụp.

Nàng nhận định hắn đang trả thù, bởi vậy nức nở nói: “Dượng dì quyết định, ta có biện pháp nào? Lòng ta đối với ngươi chưa hề thay đôi. Hôm nay ngươi vứt bỏ ta, sẽ có ngày ngươi hối hận!”

Hoàng Nguyên nghiêm nghị trả lời: “Đa tạ cô nương ưu ái! Nhưng tại hạ đọc sách thánh hiền, không làm được chuyện bất hiếu vứt bỏ cha mẹ. Chẳng lẽ trong mắt cô nương, cha mẹ ruột tại hạ không quan trọng bằng cô nương?”

Tinh thần Trần Thanh Đại đã hoảng hốt, không nghe lọt bất cứ lời nào.

Trơ mắt nhìn Hoàng Nguyên kiên quyết bỏ đi, nuốt nước mắt nhìn tấm lưng kia.

Đau đớn đến tan lòng nát dạ, nàng xoay người chạy ra hành lang, đi tới ban công, gục mình trên lan can một mình nức nở. Bọn nha đầu không ai dám tiến lên khuyên giải an ủi. Họ đều biết tính tình của nàng, lúc này khuyên cũng không nghe, đành mặc nàng đi.

Ai ngờ, trong nháy mắt, nàng thả người xuống sông.

May mắn phía dưới có người đánh cá, mới may mắn thoát khỏi tai nạn.

Khách của Nguyên Mộng Trai đều là văn nhân sĩ tử. Tình hình vừa rồi mọi người chính mắt thấy, dù không biết Trần Thanh Đại, cũng do quen Hoàng Nguyên nên đoán được thân phận của nàng, do đó đoán được nội tình.

Mọi người không khỏi thầm trao đổi, cảm thấy Trần cô nương đối với Hoàng Nguyên tình vững hơn vàng, thà cãi lại mệnh lệnh trưởng bối cũng muốn giữ hôn ước, chắc là bị Hoàng Nguyên cự tuyệt mới không mặt mũi nào trên dương thế, đành lao đầu xuống sông tự sát.

Trần Thanh Đại thành đa tình nữ, Hoàng Nguyên dĩ nhiên thành vô tình lang.

Sắc mặt Hoàng Nguyên cực kỳ khó coi, cũng không giải thích.

Lúc này, giải thích cũng vô dụng. Nói nhẹ thì có vẻ chột dạ, kiếm cớ; nói nặng sẽ bị hiềm nghi bỏ đá xuống giếng, càng lộ vẻ vô tình vô nghĩa; đơn giản cái gì cũng không nói, đợi Trần gia tới lại nói.

Đám nha hoàn, ma ma đi theo Trần Thanh Đại thấy hắn ngay cả cửa phòng cũng không tới gần, đều hận.

Đến nước này rồi còn không chịu cho lời hứa chắc chắn, thật đúng là vô tình lang!

Trần phu nhân biết được nữ nhi nhảy sông, cả kinh hồn phi phách tán, vội vàng ngồi xe chạy đến.

Trên đường, nàng hỏi ma ma đi theo Trần Thanh Đại, biết sự tình. Nàng nhận định đều là Hoàng Nguyên không đúng. Tuy không biết Hoàng Nguyên và Thanh Đại nói gì, nói vậy chắc không phải lời hay, mới làm cho Thanh Đại tức giận đến nỗi nhảy sông. Bởi vậy, nàng đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Hoàng Nguyên, thề không buông tha hắn.

Vào Nguyên Mộng Trai, nàng hung hăng chỉ huy đám ma ma đi theo: “Đập cho ta! Đập nát họa trai của tiểu súc sinh vong ân phụ nghĩa này!”

Đám ma ma được lệnh, xắn tay áo tiến lên, kéo kéo, túm túm tranh vẽ treo trên tường, trên bàn cùng bình sứ Thanh Hoa, tranh cuốn quét rơi xuống đất, trong nháy mắt họa trai bị đập không còn hình dáng.

Thật tiếc cho những bức hoạ kia, người yêu thích mà không có tiền mua đau lòng không thôi.

Hoàng Nguyên nghe tin đuổi tới, phẫn nộ quát: “Trần phu nhân đây là làm cái gì?”

Trần phu nhân cười lạnh, phượng thoa châu xuyến trên đầu đung đưa, chỉ vào hắn lạnh lùng nói: “Làm cái gì? Ngươi kẻ vong ân phụ nghĩa này, còn có mặt mũi hỏi! Nữ nhi ta có mệnh hệ nào, ta cho ngươi chôn cùng!”

Hoàng Nguyên trầm giọng nói: “Các ngươi muốn từ hôn, ngược lại nói ta vong ân phụ nghĩa. Nếu ta không buông tay, làm phiền hà Dương gia và Trần gia, các ngươi càng nói ta vong ân phụ nghĩa! Trần phu nhân nói cho vãn bối biết, đến tột cùng phải làm như thế nào mới tính là không quên ân phụ nghĩa?”

Trần phu nhân căn bản không để ý tới vụ này, chỉ vào mũi hắn mắng: “Thứ vô tình vô nghĩa, Thanh Đại đối với ngươi cuồng dại như thế, ngươi lại làm cho nàng đi nhảy sông. Lương tâm của ngươi cho chó ăn rồi hả?”

Hoàng Nguyên tức giận đến cả người phát run, nói: “Không thể nói lý!”

Đây mới là tú tài gặp binh, có lý cũng nói không rõ.

Mắt thấy lầu một của hoạ trai thành một đống hỗn độn, không một bức nào còn nguyên vẹn, hắn bỗng nhiên cười nói: “Đập đi! Xé đi!”

Đúng lúc này, thanh âm thanh thúy như hoàng oanh xuất cốc quát lên: “Dừng tay!”

Đám ma ma Trần gia sửng sốt, liền ngừng tay.

Trần phu nhân và Hoàng Nguyên nhìn ra cửa, chỉ thấy một cô gái áo vàng đội mũ che đứng ngoài cửa, vài nha hoàn người hầu vây quanh, lượn lờ đi vào.

Tuy Trần phu nhân không nhận biết những người này, nhưng từ phục sức của vú già đoán được là hạ nhân Tảm phủ, nhất thời không dám làm càn.

Cô gái áo vàng kia đến gần nàng, cách khoảng 3 thước hơn dừng lại, trong trẻo nói: “Thỉnh Trần phu nhân hạ thủ lưu tình! Hay là đi xem Trần cô nương trước, sớm chút đón nàng về đi. Nàng vừa bị xuống nước, sớm thỉnh y điều trị cho kịp. Thứ hai, tại đây nháo lớn, đối với khuê dự của nàng có ánh hưởng. Thứ ba, cổ phần hoạ trai này không phải chỉ có một mình Hoàng tú tài, trong đó còn có công tử tri phủ và cháu tuần phủ, phu nhân đập nát hết, hậu quả sợ khó gánh vác.”

Nói không thập phần có khí thế, lại làm cho Trần phu nhân kiêng kị không thôi.

Nhưng nàng không chịu bỏ qua buông tha Hoàng Nguyên, nên nói: “Hoàng Nguyên vô tình vô nghĩa, hại nữ nhi ta nhảy sông tự sát, sao có thể tha cho hắn? Tổn thất của hoạ trai, đương nhiên nên do một mình hắn gánh chịu, vô can công tử tri phủ và cháu tuần phủ.”

Cô gái áo vàng nói: “Phu nhân cho dù có oan khuất lớn bằng trời, cũng nên đi nha môn phân trần, không nên đập cửa hàng. Thị phi phải trái, đến nha môn tự nhiên sẽ rõ. Đập cửa hàng, có lý cũng thành vô lý.”

Trần phu nhân nào dám cáo nha môn chuyện này, nói cũng không rõ a!

Nhưng nàng biết biện minh, nên dùng khăn lau khóe mắt, bi thiết nói: “Nếu có thể đi nha môn cáo trạng, tiểu phụ nhân còn hao tâm tốn sức đập cửa hàng làm cái gì! Chỉ vì nữ nhi ta nhảy sông tự sát, lại không phải Hoàng Nguyên đẩy nàng xuống nước, việc này không có cách nào nói. Cũng không biết tiểu súc sinh này cùng Thanh Đại nói gì mà làm nàng tức giận đến không muốn sống. Thật là tâm địa ác độc, người đọc sách giết người không thấy máu nha! Không thể tưởng được tỷ phu ta cứu hắn một mạng, còn đưa hắn đến trường đọc sách, học một bụng mực nước, kết quả lại hại cháu bên ngoại của mình. Người câm ăn hoàng liên, chỉ tội cho chúng ta không có cách nào cùng người nói. Cô nương nghĩ xem, ta làm nương có thể không thương tâm tức giận sao!”

Cô gái áo vàng nghe xong một hồi, quay đầu hỏi Hoàng Nguyên: “Dám hỏi Hoàng công tử, lúc ấy cùng Trần cô nương nói gì, có phương tiện lộ ra không?”

Hoàng Nguyên ngang nhiên nói: “Hoàng Nguyên không có gì là không dám nói ra. Chỉ vì tại hạ mới nhận về cha mẹ ruột, nghĩ là hại bọn họ ưu thương lo lắng nhiều năm, thật là bất hiếu; hơn nữa gần đây chuyện tại hạ không hài lòng rất nhiều, nên chuẩn bị theo cha mẹ về trong núi, an tâm phụng dưỡng bọn họ, bồi đắp lại hiếu tâm. Trần cô nương liền nói tại hạ vô tình vô nghĩa, vứt bỏ nàng không để ý, nhảy cầu tự sát. Duyên cớ trong đó, tại hạ suy nghĩ trăm điều nhưng nan giải.”

Cô gái áo vàng và đám người vây xem lúc này mới hiểu ra.

Trần phu nhân cả giận nói: “Thanh Đại đối với ngươi tình thâm bất hối, ngươi cứ như vậy đối với nàng?”

Hoàng Nguyên nói: “Phu nhân, Trần gia đã cùng tại hạ đương đường từ hôn. Phu nhân muốn tại hạ quyến rũ Trần cô nương?”

Trần phu nhân tức giận đến phát ngất nói: “Ngươi đừng nói xạo. Nếu ngươi là người có tình có nghĩa, nên trở lại Trần gia cầu hôn.”

Hoàng Nguyên nhịn không được nữa, nói: “Tại hạ không dám vọng tưởng! Tại hạ hiện tại bất quá là một nông gia đệ tử nơi sơn dã, không dám với tới Trần cô nương một thiên kim nhà giàu.”

Từ ban đầu Trần phu nhân biết gốc rễ của Hoàng Nguyên, cho nên luôn cao cao tại thượng trước mặt hắn, bây giờ nghe những lời này, không cho là trào phúng, ngược lại cho là vinh dự, “Hừ” một tiếng nói: “Coi như ngươi cũng tự hiểu mình. Vậy ngươi càng nên ở lại phủ thành, dụng tâm đọc sách, đợi thi đậu tiến sĩ, có thể xứng với Thanh Đại, làm gì mà muốn trốn về trong núi chứ? Ngươi biết rõ Thanh Đại không quen cuộc sống nghèo khổ, còn muốn làm như vậy, đây không phải là vô tình vô nghĩa thì là cái gì?”

Hoàng Nguyên cất cao giọng chất vấn: “Có nên đi cầu thân hay không chưa cần bàn tới, phu nhân cho rằng tại hạ không nên hồi hương phụng dưỡng song thân, nên vì Trần cô nương bỏ cha mẹ mưu phú quý?”

Trần phu nhân không nhịn được, đáp: “Ngươi làm quan, cha mẹ ngươi còn không đi theo hưởng phúc? Trước mắt cho bọn họ thêm chút bạc là được. Ngươi không có, Trần gia ta không thiếu chút bạc này.”

Mọi người có mặt nghe xong đều cứng họng, mặt lộ vẻ khó có thể tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.