Điền Duyên

Chương 239: Chương 239: Tơ tình kéo không đứt




Đỗ Quyên vừa nhìn thần sắc hắn, đã biết hắn nghĩ gì.

Nàng đột nhiên nhớ tới trong < Hồng Lâu Mộng >, Vương Hi Phượng kiểm tra đại quan viên thì từ Tiêu Tương Quán, nha đầu của Đại Ngọc, Tử Quyên lúc ấy như thể nói “Đến bây giờ, hai phía chúng ta ( chỉ Di Hồng Viện và Tiêu Tương Quán ) gì đó cũng tính không rõ...” Nàng cảm thấy, nàng và Lâm Xuân cũng là như thế.

“Ta biết, sau này sẽ không đeo thứ này nữa.”

Nói xong, trong lòng thập phần khó chịu, nhưng nàng biết Hoàng Nguyên lo đúng. Nàng và Lâm Xuân đều lớn, không thể giống như trước đây. Thứ khác còn dễ nói, cây trâm, chiếc vòng không thể tùy ý nhận.

Nàng lại đem tình hình chung đụng của đứa nhỏ hai nhà Lâm Hoàng nói cho Hoàng Nguyên:

Bởi vì nàng bú sữa vợ Đại Đầu lớn lên, lại nhận vợ Đại Mãnh làm mẹ nuôi, hai nhà Lâm Hoàng ở cách vách, đứa nhỏ hai nhà từ nhỏ chơi chung với nhau. Lớn hơn một chút, Lâm gia huynh đệ thường giúp Hoàng gia làm chút việc nặng, rất chiếu cố Hoàng gia tỷ muội; Hoàng gia tỷ muội cũng thường xuyên giúp Đại Đầu thím làm chút may vá báo đáp ân tình, một mình nàng quần áo cho chồng và 4 thằng con, quả thực không làm xuể.

Bởi Lâm Xuân học thợ mộc, đầu tiên là từ nhà đại bá gia nhặt gỗ thừa làm tiểu ngoạn ý cho nàng. Sau này, hắn dùng nguyên liệu thừa làm một ít tiểu ngoạn ý tôi luyện tay nghề, và cầm đến chơi chung với nàng.

Đỗ Quyên cũng thích sưu tầm những thứ kia, từ thô ráp đến tinh xảo, thứ gì đều có, để Lâm Xuân trưởng thành xem lại. Đầu tiên là chính nàng chơi, sau này cho Hoàng Ly chơi, sau nữa lại cho Nhậm Viễn Minh và Viễn Thanh chơi...

Bởi vậy, tính ra hai nhà thật kéo không rõ: trên người Lâm Xuân thường mặc quần áo Đỗ Quyên làm; trong phòng tỷ muội Đỗ Quyên từ thùng, bàn ghế, ống đựng bút đến cây lược gỗ, tất cả đều do Lâm Xuân làm, này cây phượng thoa này bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi!

Đương nhiên, cái gì dính tới đá ở Hoàng gia cũng do Hạ Sinh làm.

Bất quá cũng không có việc gì, bởi vì Hạ Sinh và Hoàng Tước Nhi đã định thân.

Nhưng là, cũng bởi vậy, quan hệ thân thích hai nhà gần hơn một tầng...

Hoàng Nguyên nghe trợn mắt há hốc mồm, so với trước càng khiếp sợ, càng vô lực.

Trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì cho phải, đành đổi đề tài nói: “Ngươi có biết đây là gỗ gì điêu ra sao? Vừa rồi nghe Tảm huynh nói, đây là tơ vàng nam mộc, là hoàng gia chuyên dụng, dân gian nếu có người dùng, sẽ bị trị tội.”

Lời còn chưa dứt, Đỗ Quyên đã tháo phượng thoa xuống.

Nàng cũng biết sơ việc này, nhưng không biết thoa này làm từ tơ vàng nam mộc.

Nếu vì mang cái này mà bị hoạch tội, thật là quá oan.

Bởi vậy bất kể có phải hay không, rút ra trước rồi nói.

Vừa vặn Lâm Xuân VÀ Lâm Đại Mãnh nói chuyện xong, đang từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bọn họ đứng tại kia liền hỏi: “Đứng đó làm cái gì? Vừa rồi không phải có khách đến à, đi rồi sao?”

Đỗ Quyên giơ cây phượng thoa lên, hướng hắn kêu lên: “Lâm Xuân ngươi đến đây. Ta hỏi ngươi, đây là tơ vàng nam mộc?”

Lâm Xuân đi tới, liếc mắt nhìn cây thoa, nói: “Ai!”

Đỗ Quyên oán giận nói: “Vậy sao ngươi không nói? Thứ này làm sao ta có thể mang được?”

Lâm Xuân kinh ngạc nói: “Sao ngươi không thể đeo?”

Hoàng Nguyên nhíu mày hỏi: “Ngươi không biết tơ vàng nam mộc là hoàng gia chuyên dụng ?”

Lâm Xuân gật đầu nói: “Biết a!”

Đến lúc này ngay cả Đỗ Quyên cũng hồ đồ: “Biết mà ngươi còn làm cái này đưa ta?”

Lâm Xuân cũng không biết nói như thế nào, chỉ nói món đồ nhỏ như vậy, không có việc gì; còn nói thái gia gia sẽ không hại hắn, là thái gia gia kêu hắn điêu. Nếu không phải có thể dùng, Lâm gia đã sớm đem nửa phòng nguyên liệu thừa cung phụng ra ngoài.

Lâm Đại Mãnh nghe bọn họ nói lời này, chủ động lại giải thích:

Thì ra, lúc trước người của hoàng gia và quan phủ tới chẳng những đốn sạch tơ vàng nam mộc vùng núi phụ cận thôn Thanh Tuyền, gỗ Lâm gia tồn trữ cũng bịchở đi hết, tất cả giường, thùng, bình phong, bàn ghế, bàn trà, bao gồm kiện nhỏ như hộp đựng làm từ tơ vàng nam mộc của Lâm gia đều cuốn đi, ngay cả một cái tượng Phật trang trí đều không cho giữ lại.

Nhưng vì Lâm gia mấy đời làm thợ mộc, tơ vàng nam mộc lại cực trân quý, có hương vị, có thể phòng trùng, mộc văn tuyệt đẹp, tự thân dầu trơn nhuận không cần quét sơn, đông ấm hè mát, nên luyến tiếc vứt bỏ nguyên liệu thừa, mà căn cứ theo cỡ lớn nhỏ làm thành các loại đồ vật. Nhưng dù có lợi dung như thế nào, cũng vẫn sẽ có vật liệu thừa lại, chứa cả nửa phòng.

Lúc ấy, người hoàng gia phụ trách thu mua niệm bọn họ hiến của có công, lại lười vận chuyển đám gỗ vụn (bọn họ nhìn thấy chính là một đống gỗ vụn) đi ra ngoài, nên đặc biệt cho phép bọn họ giữ lại đám vật liệu thừa đó, còn viết một đạo thủ dụ, quan phủ đóng dấu.

Nhiều năm qua, sư phụ giỏi nhất Lâm gia cũng chỉ dùng đám vật liệu thừa này làm những vật cực nhỏ, đã cố hết sức. Nhưng hai ba năm nay, tài nghệ Lâm Xuân càng tăng tiến vượt bực, Lâm thái gia liền ra lệnh hắn xử lý đống đồ này. Kết quả, hắn tinh điêu vi mài, dùng cách chắp nối, dùng đám nguyên liệu thừa liên tục làm ra vòng tay, tram gỗ, khuyên tai, vòng tay vân vân.

Cây phượng thoa này, mắt phượng màu tím chính là tử nam, đầu phượng và hạt châu phía dưới, đều dùng tơ vàng nam mộc vụn hợp lại mà thành. Đỗ Quyên còn có vòng tay, theo thứ tự là dùng 5 đoạn gỗ hợp lại, thiết kế che giấu thập phần xảo diệu.

Về phần vòng tay, Lâm Xuân bắt đầu làm những hạt châu kia thực đã cố hết sức. Hiện tại thì sao, đường tỷ muội Lâm gia ai cũng có một chuỗi, không có, cũng dự định làm cho.

Phần công phu biến phế thành bảo này, người bên ngoài đành phải lực bất tòng tâm.

“Đỗ Quyên, ngươi đừng lo lắng, yên tâm mà mang đi!”

Lâm Đại Mãnh sau khi giải thích xong tổng kết nói.

Đỗ Quyên nghe xong, vừa vui lại buồn, nói: “Ta vẫn không nên đeo. Có bị người vấn tội hay không thì không nói, nếu tịch thu cây thoa đi, ta còn không đau lòng chết. Đợi về nhà ta lại mang.”

Lâm Xuân nghe xong nhịn không được cười lên một tiếng, trong mắt chiếu ra vui sướng.

Hắn an ủi: “Quay đầu ta dùng hương nam giúp ngươi điêu một cây trâm phượng hoàn chỉnh, vậy thì khẳng định không ai bắt bẻ được. Cái này ngươi cất đi cũng tốt.”

Đỗ Quyên chột dạ liếc mắt nhìn Hoàng Nguyên, vẻ mặt đau khổ ngăn cản: “Đừng nên điêu đi. Nay ngươi vào thư viện, phải đọc sách, lại phải tập võ, còn phải làm chút tác phẩm nghệ thuật tu thân dưỡng tính, không cần giống như trước đây, làm mấy thứ đồ chơi linh tinh.”

Lâm Xuân không tranh luận, chỉ cười.

Hoàng Nguyên cũng không thể nói gì hơn.

Không nghe Lâm Đại Mãnh nói sao, đường tỷ muội Lâm gia đều có vòng tay, vậy thoa gỗ trâm gỗ gì đó, nói vậy về sau Lâm Xuân cũng sẽ giúp các nàng làm, như vậy đưa trước cho muội muội kết nghĩa Đỗ Quyên, cũng không tính là gì. Vừa rồi Hoàng Ly cũng chạy đến la hét nói, nàng đã cùng Xuân Sinh ca ca dự định làm thoa làm vòng, cho nàng xuất giá thêm trang dùng ...

Hắn còn cái gì để nói?

Vì sao mỗi lần đề cập đến Lâm Xuân và Đỗ Quyên, chuyện đều thoát khỏi lẽ thường chứ?

Đang buồn bực, Phùng Trường Thuận chạy tới nói, Dương Ngọc Vinh đang ở cửa khách sạn giơ chân mắng hắn bất nghĩa, muốn Diêu Kim Quý đứng lên về nhà.

Hắn liền đi phía trước, đổ hết sự tức giận lên người Diêu Kim Quý.

Hắn nói, gia gia bị tức giận đã ngủ mê man rồi, không lên tiếng cho đại cô và biểu ca đứng lên, hắn không dám tự tiện chủ trương; rồi hướng Dương Ngọc Vinh nói, hắn liên tiếp dính kiện tụng, Dương gia đối với hắn có ân cứu mệnh, hắn vạn lần không dám liên lụy Dương gia, cho nên nghe theo lời Dương đại gia dặn, cùng Dương gia ân đoạn nghĩa tuyệt, đều là khổ tâm, chỉ có hai bọn họ mới có thể hiểu.

Dương Ngọc Vinh nghe xong giận sôi lên.

Diêu Kim Quý thấy Hoàng Nguyên tàn nhẫn như vậy, ngay cả bác cũng không buông tha, hối hận không nên tới đây, bị hắn thiết kế. Hắn chưa bao giờ bị quỳ lâu như vậy, sợ là có hai canh giờ, lúc này hay ho không thấy, xuống không được, thoát thân không xong.

Người đọc sách thân mình chiều chuộng, huống chi nắng nóng, hắn sớm đã choáng đầu hoa mắt.

Lúc lung lay sắp đổ, bỗng nhiên tâm tư vừa động, ngã xuống mặt đất, làm bộ như té xỉu. Hoàng Chiêu Đệ liền nhào tới ôm hắn khóc lớn, vừa cầu Hoàng Nguyên đi xin gia gia.

Hoàng Nguyên nhìn Diêu Kim Quý, ánh mắt khẽ nhúc nhích, cũng không dài dòng, xoay người đi vào .

Lại kéo, nửa ngày cũng không thấy ra.

Rốt cuộc, Hoàng Chiêu Đệ đợi không kịp, cũng mặc kệ hiếu đạo, nàng chỉ đau lòng nhi tử, gọi người cõng Diêu Kim Quý chạy nhanh về.

Hoàng Nguyên trì hoãn một hồi, mới cùng Hoàng Tiểu Bảo đi ra.

Không gặp người, nên kinh ngạc hỏi đám người vây xem: “Đã đi rồi? Ta còn cầm thuốc ra. Ta xin giùm bị gia gia mắng, cũng muốn cõng biểu ca vào nghỉ tạm nữa, sao bọn họ không đợi gia gia lên tiếng đã đi? Ai, vậy thì gia gia sẽ càng tức giận. Tiểu Bảo ca ca, đừng nói cho gia gia biết việc này đi.”

Hoàng Tiểu Bảo suýt bật cười, vội vàng gật đầu nói nhất định không thể nói.

Lâm Xuân cũng đi theo ra ngoài, thấy tình hình như vậy cũng không cười, hừ một tiếng nói: “Rõ ràng là người bất hiếu bất nghĩa, chỉ dỗ được người không biết nội tình ở đây thôi. Mới quỳ một lúc đuôi hồ ly liền lộ ra, giở trò giả bộ bất tỉnh.”

Trong đám người lập tức có người thấp giọng cười nói nhìn thấy mắt Diêu Kim Quý mở to. Một người nói sẽ có người hùa theo, nói hắn cũng nhìn thấy lúc Diêu Kim Quý được tùy tùng cõng trên lưng, người uốn éo muốn nằm sấp cho thoải mái chút...

Hoàng Nguyên cũng không đi theo bỏ đá xuống giếng, cùng Hoàng Tiểu Bảo hai người đi vào.

Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Hoàng Nguyên mang Đỗ Quyên và Hoàng Ly đi Tảm phủ dự tiệc. Tảm phu nhân thấy Đỗ Quyên rất tán thưởng, cùng Tảm Lao Yên thập phần săn sóc chiếu cố Hoàng gia tỷ muội, tình hình tiệc tùng không cần nói tỉ mỉ. Tới buổi chiều, Đỗ Quyên mới nói gia gia còn đang bệnh, cáo từ trở về.

Lâm Xuân nghe được tối qua Triệu Ngự sử trở về ở dịch quán phủ thành, sáng sớm hôm nay liền mang theo 3 tấm bình phong còn lại đi bái phỏng.

Gặp mặt dĩ nhiên một phen thăm hỏi.

Lập tức, Triệu Ngự sử đem 4 tấm bình phong đặt lên bàn cẩn thận xem xét, vẻ mặt khiếp sợ không che dấu được, rồi sai người đóng cửa, đốt nến lên tinh tế xem, quả nhiên hào quang vạn trượng, nước sông cuồn cuộn, vuốt hổ tung hoành, kỳ hoa rực rỡ, tán thưởng không thôi, sai người đem bình phong cẩn thận mang vào trong viện, đợi dưới nắng sớm xem lại lần nữa, chắc sẽ có biến hóa khác...

Giám định và thưởng thức đã xong, hắn mới tiếp đón Lâm Xuân tới phòng khách ngồi, vừa rót trà, vửa hỏi tình huống tạo hình những ngày qua.

Lâm Xuân nhất nhất trả lời.

Bỗng nhiên Triệu Ngự sử hỏi: “Ngươi có chuyện cầu bản quan? Cha con Hoàng gia bị Diêu Kim Quý cáo thượng công đường, tình thế rất hung hiểm, ngươi và bọn họ tình cảm không phải tầm thường, không phải mượn cơ hội này cầu bản quan ra mặt chứ?”

Lâm Xuân không ngờ tới hắn chủ động hỏi thẳng, không khỏi sửng sốt.

Nghĩ nghĩ, hắn gật đầu, lại lắc đầu.

Triệu Ngự sử cau mày nói: “Đây là ý gì?”

Lâm Xuân nói: “Tiểu dân thật có chuyện thỉnh giáo đại nhân nhưng không không muốn cầu đại nhân ra mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.