Phương Hỏa Phượng rưng rưng nói: “Ngươi yên tâm, ta không hối hận!”
Nàng dừng lại rồi nói tiếp: “Đời này kiếp này ta sẽ toàn tâm toàn ý bồi ngươi, cùng ngươi sinh tử gắn bó! Chỉ là tuy ngươi khổ sở trong lòng, cũng nên nghĩ thoáng chút. Mấy ngày nay ngươi chìm trong ưu thương, hôm nay lại đau công tâm hộc máu, từ nay về sau nếu không thể bình tâm tĩnh khí điều dưỡng, sợ sẽ bị di căn.”
Hoàng Nguyên gật đầu nói: “Cô nương xin yên tâm, ta đã nghĩ thoáng. Là ta vô đức vô năng, không xứng có được 2 người. Như vậy cũng tốt. Chuyện của Trần biểu muội ngươi không cần lo, càng không cần chứng minh mình làm ra những gì. Ta sẽ nghĩ cách dàn xếp nàng.”
Hắn cố gắng giãy dụa, đồng thời cũng khơi dậy nghị lực đối diện tình kiếp này.
Trước đây hắn từng cân nhắc việc này nhiều lần, lời đại tỷ nói vừa rồi càng khiến hắn cảnh giác: con gái lớn lên trong núi không thích hợp thê thiếp chung sống, hắn nên buông.
Chỉ là lúc này có chút khó, mỗi khi hắn nhớ tới Đỗ Quyên đều đau lòng khó bỏ.
Phương Hỏa Phượng nghe xong lời của hắn, vội nói: “Ta không phải vì chứng tỏ hiền lương muốn ngươi nạp nàng. Ý ta là nếu vạn bất đắc dĩ thì ngươi không cần cố kỵ ta, ta chắc chắn sẽ đồng ý ngươi. Ta biết tính tình của ngươi, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không tùy ý dính vào mấy chuyện đó.”
Hoàng Nguyên gật đầu nói: “Chính là lời này!”
Hai người đối thoại một hồi, đều cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều.
Tuy cả hai chưa hoàn toàn thoải mái nhưng tốt hơn lúc trước nhiều, không như trước đây cứ gắng gượng chống đỡ.
Phương Hỏa Phượng thấy thần sắc hắn có chút mệt mỏi, liền dìu hắn nằm xuống.
“Ngươi nhắm mắt ngủ một hồi. Ta trở về phòng đàn một khúc, ngươi xa xa nghe, tâm sẽ tĩnh; nếu đàn ở đây, sợ làm ồn ngươi.”
Hoàng Nguyên thuận theo nằm vật xuống, nói với nàng: “Làm khó ngươi. Buổi tối không cần đến, sớm nghỉ ngơi đi. Để Hoàng Ly đến là được.”
Phương Hỏa Phượng gật đầu, nói nàng nhất định ngủ sớm.
Nói xong nhìn chung quanh một lần, cảm thấy thỏa đáng mới rời đi.
Hoàng Nguyên nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn nóc giường.
Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng đàn chậm rãi.
Hắn lẳng lặng lắng nghe, không nhịn được lại nhớ tới Đỗ Quyên...
Mơ mơ màng màng, hắn tiến vào trong mộng, mơ thấy Đỗ Quyên đưa hắn bức tranh - bức tranh 2 người rơi xuống núi, hắn liền cảm thấy thân thể cấp tốc trầm xuống, rơi xuống một cái vực tối đen...
“Đỗ Quyên, Đỗ Quyên!”
Hắn hoảng sợ gọi, tan nát cõi lòng.
“Ca, ca...”
Trong cơn lo sợ không yên và bi thương, có thanh âm non nớt không ngừng kêu bên tai.
Hắn cố gắng giãy dụa, rốt cuộc tỉnh lại, há miệng thở dốc.
Cảm giác kia, giống như vừa từ đáy nước ngoi lên, bị đè nén không thở được; lại giống như tả xung hữu đột xông ra từ địa ngục, rốt cuộc nhìn thấy mặt trời.
Hoàng Ly ngồi ở bên giường, dùng khăn không ngừng giúp hắn lau mồ hôi.
“Ca, ngươi nằm mơ?”
Kỳ thật không cần hỏi, trong mộng ca ca gọi nhị tỷ tỷ.
Nàng nhịn không được rơi lệ ——
Người một nhà đang tốt lành, vì sao không thể ở chung?
Hoàng Nguyên thở hổn hển hai cái, mới thấp giọng hỏi: “Ta ngủ bao lâu?”
Hoàng Ly nói: “Cũng không bao lâu. Chúng ta tiễn đại tỷ về, rửa bát xong là tới đây. Gia gia nãi nãi cũng vừa tới, thấy ngươi ngủ nên đi rồi. Ca, ngươi thế nào? Trong lòng còn khó chịu, muốn ăn gì không? Trên bếp có cháo.”
Hoàng Nguyên khép mi, nói: “Ăn!”
Hắn không thể cứ tiếp tục như vậy!
Một tay Hoàng Ly đỡ sau lưng hắn, một tay kéo cái gối bên cạnh nhét vào sau lưng hắn, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, tựa vào thành giường, lại kéo chăn phủ lên ngực hắn, chỉnh chăn lại ngay ngắn.
“Ngươi ngồi, ta đi múc cháo.”
Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Hoàng Nguyên nhìn ngọn đèn xuất thần.
Kế tiếp, Hoàng Ly múc cháo đến. Hoàng Nguyên ăn một chén, rồi ngủ tiếp.
Lần này, hắn không nghĩ đến Đỗ Quyên, mà có ý thức đọc thầm < đại học >: Cổ chi dục rõ ràng đức khắp thiên hạ giả, trước trị kỳ quốc; dục trị kỳ quốc giả, trước tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, trước tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, trước chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, trước thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, trước trí kỳ biết...*
Tạm dịch:
Điều mong muốn của người xưa là làm tỏ đức sáng trong thiên hạ, do vậy trước tiên họ phải lo liệu, sắp xếp nước mình (trị quốc);
Muốn trị quốc, trước hết phải sửa sang, sắp đặt nhà mình (tề gia);
Muốn tề gia, trước hết phải hàm dưỡng và rèn luyện bản thân (tu thân);
Muốn tu thân, trước hết phải giữ cho lòng mình ngay thẳng (chính tâm);
Muốn chính tâm, trước hết phải chân thật với điều mình nghĩ (thành ý);
Muốn thành ý, trước hết phải suy xét đến cùng những điều mình biết (trí tri); mà sự hiểu biết căn kẻ nằm ổ chỗ nghiên cứu, xem xét sự vật đến cùng.
Mọi âm thanh chìm trong yên tĩnh, hắn lần nữa chìm vào giấc ngủ say.
Lại nói Hoàng Tước Nhi và Hạ Sinh sau bữa cơm cáo từ về nhà, đợi ra khỏi Hoàng gia, Hạ Sinh nắm bàn tay nhỏ của vợ mới cưới, hỏi: “Vừa rồi Xuân Nhi tìm Hoàng Nguyên có chuyện gì?”
Tước Nhi nói: “Giống như có chuyện gì muốn nói, ta không nghe.”
Hạ Sinh lại hỏi: “Hắn đâu rồi?”
Tước Nhi nói: “Nói xong là đi.”
Đôi tình nhân tay trong tay thân mật trở về, đem lễ hồi môn cho vợ chồng Lâm Đại Đầu xem, lại hỏi tới Lâm Xuân.
Lâm Đại Đầu nói Xuân Nhi đang ở trong phòng đọc sách.
Từ lúc Đỗ Quyên đi, buổi tối Lâm Xuân không thổi tiêu nữa, tựa hồ thiếu nàng, hắn không còn hưng trí, không biết thổi cho ai nghe, chỉ ở trong phòng ra sức học hành.
Hoàng Tước Nhi nói bọn họ ngày mai cùng nhà mẹ đẻ đi tới nhà Đỗ Quyên.
Lâm Đại Đầu nghe xong trong lòng tham, cũng muốn đi.
Hạ Sinh liền nói: “Cha, đợi thêm hai ngày ngươi và nương đi. Ngày mai Đỗ Quyên kêu nhạc phụ, nhạc mẫu và chúng ta, còn có tiểu di và đại mợ bọn họ, rất nhiều người, bên Đỗ Quyên chen không lọt. Ngươi đừng đi tham gia náo nhiệt.”
Lâm Đại Đầu nghe xong sinh khí, nói: “Không đi thì không đi!”
Vợ hắn thấy hắn không vui, vội nói: “Quay đầu tìm một ngày tự chúng ta đi, không gọi Đỗ Quyên tới đây. Ai nha, chờ cuối năm tới chúng ta kêu Đỗ Quyên tới đây ăn tết có được không?”
Lâm Đại Đầu nghe xong vui vẻ, trợn mắt nói: “Sao lại không được? Cứ như vậy!”
Vợ hắn cười nói: “Chờ thêm hai ngày ta đi nói với nàng.”
Hoàng Tước Nhi nghe xong lo lắng không thôi, nghĩ thầm nếu Đỗ Quyên thật đến Lâm gia ăn tết, vốn trong lòng nương đã không thoải mái, biết thì càng khó chịu.
Hạ Sinh thấy nàng nhíu mày, vội kéo nàng đi ra ngoài, vừa nói với cha mẹ: “Cha, nương, chúng ta đi ngủ. Náo loạn một ngày, thật nhức đầu.”
Lâm Đại Đầu khinh bỉ nhìn nhi tử, miệng lại nói: “Ngủ, ngủ!”
Lại nói Đỗ Quyên, buổi tối nghênh đón Thúy Nhi cùng 2 tiểu biểu muội; còn có Viễn Thanh, nghe nói tiểu di và đại mợ ngày mai đều đến, hết sức cao hứng. Nàng thừa dịp có thịt bò và bò nạm tươi, nấu một nồi lớn bò nạm, chuẩn bị gọi bọn họ tới ăn cơm. Cứ như vậy ngày mai sẽ bớt việc, không cần chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn.
Đêm đó, tỷ muội nói giỡn chơi nháo, tiếng cười truyền đi xa, cho vùng chân núi vắng vẻ thêm hơi người. Không biết còn tưởng rằng nơi này có dân cư.
Ngày hôm sau, sau khi ăn điểm tâm, Lâm Xuân tới đầu tiên.
Mới nói vài câu, hắn liền cùng Lý đại ca, Bệnh Chốc Đầu đi làm nước máy.
Trong nhà, Đỗ Quyên đang cùng Thúy Nhi nhặt rau bên hành lang, nghe thấy tiếng cười nói truyền đến từ dưới dộc núi. Viễn Thanh từ cửa chạy như bay tới, ngọng ngiụ hô: “Đỗ Quyên tỷ tỷ, đại mợ tới. Nương tỷ tỷ cũng tới. A, Xuân Sinh ca ca kia. Là ca ca.”
Đỗ Quyên nghe nàng nói hồ đồ, không khỏi cười.
Nàng đứng dậy vỗ vỗ tay, nắm lấy tay nhỏ của nàng nói: “Đi, đi tiếp các nàng.”
Hai chị em đi ra cửa, dọc theo thềm đá đi xuống núi.
Được nửa đường, tiếp được đám người Phùng Thị và Phùng Minh Anh.
Phùng Minh Anh hướng Đỗ Quyên nháy mắt mấy cái, nói: “Mẹ ngươi nói trên người không thoải mái, không muốn đến, là ta cứng rắn kéo nàng đến. Dọc theo đường còn đi không nổi đó, trong lòng khó chịu.”
Đỗ Quyên cười nói: “Ta biết nương không thoải mái chỗ nào, ta trị một lát thì tốt rồi.”
Nói xong đi tới kéo cánh tay Phùng Thị, cười hì hì gọi “Nương!”
Phùng Thị nghiêm mặt, trả lời cũng không phải, không trả lời cũng không phải, không được tự nhiên.
Phùng Minh Anh, Đỗ thị và Hoàng Tước Nhi thấy đều mím môi cười.
Đỗ Quyên níu Phùng Thị đi lên, vừa tiếp đón mọi người.
Đợi vào sân, Thúy Nhi thu xếp bưng trà bê quả, giống như chủ nhân vậy.
Hôm nay thời tiết tốt, có nắng đẹp, mọi người đều ngồi ngoài cửa, hoặc là hành lang. Đại mợ và Phùng Thị ngồi bên lò sưởi, mọi người nói chuyện.
Đỗ Quyên cầm một quả táo đưa cho Phùng thị, sau đó ngồi bên cạnh nàng, cười nói: “Nương thân mình tốt lắm. Vì giận ta nên trong lòng không thoải mái. Nương, ngươi giận mắng ta một trận xả giận là khoẻ.”
Phùng Thị hừ một tiếng nói: “Ta dám mắng ngươi?”
Đỗ Quyên không để tâm cười, dùng tay vuốt ve nàng bụng nàng đã nhô cao, khoe khoang nói: “Nương, nói ta nói trúng rồi đi? Ta nói ta sẽ có một tiểu đệ đệ, xem nương không phải mang bầu sao?”
Phùng Thị nói: “Ngươi thật có năng lực! Còn chưa sinh đã biết là đệ đệ?”
Đỗ Quyên cười nói: “Dù không sinh đệ đệ cũng không có gì. Dù sao nhà nay chúng ta đã khá hơn, không bằng giúp cha kiếm một tiểu thiếp, chuyên môn giúp sinh đệ đệ. Nương chỉ cần hưởng phúc thì tốt rồi.”
“Phốc!”
Phùng Minh Anh vừa uống trà liền phun ra, văng hết lên người Hoàng Tước Nhi.
Đỗ thị cũng ngạc nhiên nhìn Đỗ Quyên, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly cũng há hốc mồm.
Phùng Thị tức giận đến thiếu chút nữa đem quả táo trong tay chọi Đỗ Quyên.
Nàng cắn răng nói: “Ngươi cố tình cho ta xả giận?”
Đỗ Quyên cười nói: “Xả giận cái gì chứ? Nương không nghĩ giúp cha nạp thiếp, vậy thì không nạp. Thật giống như ta, không nghĩ gả Hoàng Nguyên, ta liền không gả, ta liền đi ra. Nương, tự mình không vui, sao lại trách ta?”
Phùng Thị cao giọng chất vấn: “Ta trách ngươi? Không phải tự ngươi đi! Không phải ngươi muốn gả Nguyên Nhi sao? Nhiều năm như vậy ngươi không chịu gả cho Xuân Sinh, ngươi cũng không chịu gả cho Nguyên Nhi, như vậy thích hắn làm cái gì?”
Đỗ Quyên cũng cao giọng nói: “Ta không muốn bị khó chịu!”
Đi theo lại kêu: “Ta muốn gả cho hắn là lúc trước. Phương Hỏa Phượng tới ta sẽ không lấy chồng!”
Phùng Thị mắng: “Không tiền đồ! Ngươi không phải rất có khả năng sao?”
Đỗ Quyên trả lời: “Nương có tiền đồ! Nếu nương gặp tình huống này, sợ đã tức chết, còn không chạy còn nhanh hơn ta nữa.”
Phùng Thị bị nàng khơi lửa giận bốc cao tám trượng, cả giận nói: “Đi thì đi! Ngay cả ngày tỷ ngươi lại mặt ngươi cũng không về, ngươi còn kêu ta là nương? Ngươi còn nhận người tỷ này? Ngươi không phải có mẹ nuôi sao! Chúng ta đều không là gì hết.”
Đỗ Quyên nói thật rõ ràng: “Ta không muốn trở về! Ta thấy Hoàng Nguyên trong lòng buồn bã! Ta thấy Phương Hỏa Phượng ta không có tâm tình! Gia gia nãi nãi luôn nói ta, trong lòng ta khó chịu!”
Phùng Thị không ngờ nàng nỏi thẳng ra như vậy, giật mình.
Hai mẹ con gặp mặt là tranh cãi ầm ĩ, mọi người chỉ biết nhìn nhau.
Muốn khuyên, lại không chen miệng được, cũng không biết khuyên thế nào.
Phùng Thị nhìn dưỡng nữ nuôi mười mấy năm, nghe nàng đỏ hồng mắt nói, “Nhìn thấy Hoàng Nguyên trong lòng buồn bã”, bỗng nhiên trong lòng mềm nhũn, nói: “Ngươi nói hay lắm! Cả người đều là lý! Từ nhỏ trong nhà đã nghe ngươi nói, giải thích đi giải thích lại đều đúng, người bên ngoài đều sai.”
Đỗ Quyên nói: “Vậy ta từ nhỏ đã làm nương giận? Mấy năm nay nương sống càng tốt hay là càng tức giận đến người đều gầy? Ta không suy nghĩ sao, chỉ là ở riêng. Nếu ta nói làm nương luẩn quẩn trong lòng, gả ta đi thì sao? Còn nhiều khuê nữ, đại tỷ không phải gả sao? Sau này nếu nương cãi nhau với nãi nãi, ba khuê nữ tùy ngươi lựa chọn tới ở cùng, tốt biết bao nhiêu! Việc hôn nhân của ta và Lâm Xuân, vẫn là cha và nương từ nhỏ giúp ta định mà, không phải ta tự mình định —— khi đó ta còn chưa biết nói nữa, bây giờ nương lại đổ cho ta.”
Phùng Thị làm sao nói lại nàng, nghe một tràng, rất tức giận, quay sang quở trách đám người Đỗ thị: “Các ngươi nghe nàng nói kìa —— ta giúp ngươi định Xuân Nhi, sau này không phải tự ngươi đáp ứng gả cho Nguyên Nhi sao...”
Khẩu khí đã mềm nhũn ra.