Edit: mèo suni
“Ầm!” Một tiếng sấm truyền đến, Thượng Quan Tĩnh bị người ta kéo đi.
Tên này thật sự bị nàng đánh thành ngốc tử sao? Nhưng chuyện này không đáng tin lắm! Nhưng đúng là vậy thì Thượng Quan Tĩnh thực bội phục chính mình. Lông mi thon dài cử động, nhìn gương mặt bình thường của nam nhân đằng trước, đau đầu.
Không thể nào, loại nam nhân này diendan...le&quy&don không đẹp đến mức người người phẫn nộ, cũng không thể bệ nghễ bốn phương! Gien của hắn như kém như vậy, tại sao lại có thể sinh được một nhi tử trắng mịn?
Nhất định là đột biến gien!
Có nên nói cho nhi tử là phụ thân nó bị nàng đánh cho tàn phế không? Nhưng lúc trước nàng nói với con là lúc cha con đối phó với ma thú đã anh dũng hi sinh rồi.
Không ngờ bây giờ hắn lại xuất hiện, Thượng Quan Tĩnh rối rắm.
Thượng Quan Tĩnh chống tay lên đất đứng dậy, đột nhiên một bàn tay hơi lạnh của nam nhân đó nhẹ ngàng xoa cái trán của nàng, cảm giác mát lạnh thẩm thấu vào trán, khối u trên trán nàng từ từ biến mất.
Thượng Quan Tĩnh hỏi hắn: “Là ngươi làm sao?”
Nam nhân gật đầu, mỉm cười, hai bên khóe miệng còn có lúm đồng tiền, đặc biệt đáng yêu.
Nàng sẽ không nói với hắn lúc nãy nàng nghĩ tới nhi tử đáng yêu nhà nàng! Nhớ lại hình ảnh tàn bạo tối hôm qua, Thượng Quan Tĩnh thật sự không đành lòng nhìn hắn, yên lặng đừng quá.
“Mẫu thân, mẫu thân, Tiểu Bảo muốn ra ngoài” Vì an toàn của Tiểu Bảo, Thượng Quan Tĩnh đã ném hắn vào không gian. Cả đêm không thấy mẫu thân, Tiểu Bảo ở trong không gian chờ đến điên rồi.
Khi Thượng Quan Tĩnh xác nhận nam nhân này không nổi điên nữa liền cho Tiểu Bảo ra ngoài.
Vừa ra khỏi không gian, Tiểu Bảo lập tức lo lắng nhào vào trong lòng Thượng Quan Tĩnh, giọng nói rầu rĩ: “Mẫu thân, tối hôm qua Tiểu Bảo gọi người nhiều lần nhưng không thấy người trả lời, con sợ người xảy ra chuyện.”
Thượng Quan Tĩnh ôm chặt nhi tử, hôn cái trán của hắn, giọng điệu mềm mại: “Được rồi bảo bối, mẫu thân không có việc gì, con là nam tử hán, đừng khóc nữa!”
Đôi mắt Tiểu Bảo hồng hồng, tối hôm qua thông qua không gian, nó chỉ nhìn thấy hình ảnh mẫu thân ngất xỉu, nên nó rất lo lắng.
“Này, đây là hài tử của ta và nàng sao?” Giọng nói kinh ngạc của nam nhân truyền đến, con ngươi trong suốt còn đáng yêu hơn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nắm lấy tay Thượng Quan Tĩnh, cảnh giác lui ra phía sau, trên người nam nhân này có mùi máu tươi quá nồng, hắn tự nhiên tránh xa.
“Bổn thiếu gia đẹp đén người người phẫn nộ, không thể nào có phụ thân bình thường như ngươi!”
Nam nhân như bị đả kích, đáng thương nhìn về phía Thượng Quan Tĩnh: “Nương tử, tại sao nhi tử không nhận ta? Ta làm sai cái gì sao?”
Thái dương Thượng Quan Tĩnh nổi gân, hung dữ trừng hắn: “Câm miệng, đừng có gọi bậy!”
Nam nhân nghe lời mím chặt miệng, con ngươi đơn thuần tràn đầy khó hiểu, nước mắt trong suốt chảy xuống.
“...”
Hai mẫu tử nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, mẫu thân, sao người lại chọc cho tên ngốc này khóc vậy?
Thượng Quan Tĩnh nhún vai, có thể là cách nói của nàng không đúng!
Thượng Quan Tĩnh sờ sờ nam nhân mặt, dỗ dành nói: “Chúng ta phải đi, ngươi không được đi theo đó!”
Nam nhân ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu, thành thật đứng ở tại chỗ, nhìn hai người rời đi.
Đi được năm mươi thước (mét), quay đầu lại, có thể thấy một nam tử mặc hắc bào đứng ở đó như bàn thạch, không nhúc nhích, gió lạnh thổi qua, trông rất đáng thương.
Có thể là phụ tử liền tâm, mỗi bước đi Tiểu Bảo đều cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nhịn không được nói: “Mẫu thân, người đó rất đáng thương, chúng ta mang theo hắn đi, nếu không hắn gặp chuyện không may, không chừng thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Thượng Quan Tĩnh nhìn trời, nam nhân này dù tốt hay xấu cũng cống hiến cho nàng một con nòng nọc, tối hôm qua nàng lại đánh người ta đến tàn phế, bây giờ hắn biến thành như vậy, cũng không nên quăng hắn ở đây như vậy?
Cân nhắc một phen, vẫn là quyết định mang theo tên ngốckia.
Kinh thành Đông Thần quốc.
Thượng Quan Tĩnh đứng ở trước một trang viên rộng lớn, ánh mắt lạnh như băng, đôi môi đỏ mọng bên dưới khăn che mặt nở nụ cười trào phúng.
Bởi vì lúc trước nguyên chủ ngu dốt, nhận thức chậm, mười bảy tuổi chỉ tu luyện đến cam giai, đối với gia tộc Thượng Quan – gia tộc võ sĩ đứng đầu đại lục này, phế vật như Thượng Quan Tĩnh quả thực chính là sự sỉ nhục của gia tộc.
Tuy là tam tiểu thư của gia tộc Thượng Quan, nhưng cuộc sống so với hạ nhân đốn củi còn ệ hơn, thấp hèn hơn, ai cũng có thể xem nàng như rác rưởi mà giẫm đạp.
Ngoại trừ phụ mẫu thương nàng, còn lại đều là cữu (cậu) không đau, thúc (chú) không thương.
Tám năm trước, tỷ tỷ tốt của nàng lại mất trí bắt nàng uống độc dược, sau đó ném nàng vào lưu vực toàn là ma thú đó.
Nhưng mà độc đó là tương khắc với độc trong người nguyên chủ nhiều năm nay, mặc dù không chết, nhưng lại mất đi trong sạch.
Tốt cho Thượng Quan gia! Mối thù này, Thượng Quan Tĩnh ta sẽ trả đủ, đòi lại từng chút một, ai cũng không thể trốn tránh được!
Thượng Quan Tĩnh nắm tay Tiểu Bảo, đôi mắt đào hoa híp lại: “Hài nhi, đã chuẩn bị xông vào đầm rồng hang hổ với mẫu thân chưa?”
Tiểu Bảo mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lóe lên sát khí, mỉm cười nói: “Mẫu thân, Tiểu Bảo không sợ!”
“Tốt lắm!” Thượng Quan Tĩnh tán thưởng nói.
Nhìn nam nhân luôn kéo góc áo của nàng, cười cười! Mặc kệ là ngốc tử hay như thế nào, cuối cùng vẫn là phụ thân của Tiểu Bảo, huống chi, nam tử này thành ra như vậy cũng vì nàng đánh hắn.
Thượng Quan Tĩnh đi vào cửa trang viên, sáu gã thủ vệ hoàng giai ngăn lại, mặt không chút thay đổi: “Đứng lại, dám tự tiện xông vào nơi này, giết không tha!”
Thượng Quan Tĩnh cười lạnh một tiếng, giao Tiểu Bảo cho phụ thân nó, căn dặn: “Bảo vệ tốt cho hài nhi.”
Nam nhân gật đầu thật mạnh, lôi Tiểu Bảo trốn sang một bên.
Hai tay Thượng Quan Tĩnh siết chặt, phát ra tiếng diendan...le&quy&don lách cách, cười khẽ: “Cùng nhau tiến lên?”
Sáu gã cao thủ nhìn nhau, cùng nhau xông vào, cuộc chiến hết sức căng thẳng.
Một vầng sáng màu tím bao quanh người Thượng Quan Tĩnh, nàng sử dụng năm phần công lực, chỉ trong chốc lát, sáu gã cao thủ bị đánh không còn manh giáp, cùng nhau thổ huyết.
Nghe được tiếng động, quản gia mang theo một đội hộ vệ đã chạy tới, nhìn đến thủ vệ đại môn bị mở ra, sáu gã thủ vệ bị đánh nằm trên mặt đất, che ngực, đau đớn quằn quại.
“Sao lại thế này?” Quản gia lớn tiếng hỏi, con ngươi nghiêm nghị nhìn về phía ba người đi vào cửa.
Nữ tử mặc y phục màu trăng non, bên hông là dải lụa màu lam, chuyển động theo gió, lụa trắng che mặt, một đôi mắt quyền khuynh thiên hạ, khí chất không bình thường, tiên khí bức người.
Lại nhìn tiểu hài tử được nữ tử nắm tay, một đôi mắt đen như bảo thạch, không chứa một tia tạp chất, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác (*), cực kỳ giống tiểu tiên đồng hạ trần.
(*): những đứa bé trắng nõn, mềm mịn
Nam nhân mặc cẩm bào màu xanh bên cạnh người cao tám thước, ánh mắt trong suốt, mặc dù tướng mạo không xuất chúng, nhưng là lại toát ra sự cao quý.
Hắn không biết từ khi nào Thượng Quan gia lại trêu trọc đám người thần bí này, ánh mắt quản gia híp lại, dò hỏi: “Không biết người tới người nào?”
Đôi mắt Thượng Quan Tĩnh cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo như trời đông: “Ta gọi là Thượng, Quan, Tĩnh!”
Thượng Quan Tĩnh? Tam tiểu thư mất tích tám năm trước? Quản gia hút khí lạnh, không thể tin trừng lớn hai mắt.