Editor: Nha Đam
Ngôn Sanh nghiêng mắt nhìn thoáng qua cô.
Ngẫu nhiên lấy đề tài: “Mười chín tuổi?”
“Vâng.” Phong Thiển gật đầu.
Cô cũng không còn nhỏ nữa.
Đã thành niên rồi.
Nhưng, mảnh nhỏ luôn đối xử với cô như một đứa trẻ.
“Vẫn còn nhỏ.”
Ngôn Sanh nhẹ nhàng nói.
Một đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Đây là ý nghĩ dưới đáy lòng của Ngôn Sanh.
Thang máy đi thẳng xuống tầng trệt.
Sau khi cửa mở, Ngôn Sanh dẫn cô ra ngoài.
Nhóm vệ sĩ bên ngoài đã đợi từ lâu.
Phong Thiển nhìn với ánh mắt tò mò.
Cái này phải thận trọng.
Mặc dù trong ký ức của nguyên chủ, người cha Phong Dực của cô là từng đảm nhiệm chức vụ Tổng thống, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn tận mắt.
Không thể tránh khỏi việc có chút mới lạ.
Hành động của cô gái đã lọt vào mắt xanh của ngài Tổng thống, nhưng lại biến thành cô đang sợ hãi.
Ngôn Sanh đưa tay lên và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Giọng điệu dỗ dành: “Đừng sợ.”
Phong Thiển có chút ngốc.
Ngước mắt nhìn về phía mảnh nhỏ.
Đôi mắt màu hổ phách của đối phương rất tập trung và nghiêm túc.
Không khỏi khiến Phong Thiển nuốt xuống những gì muốn nói một lần nữa.
Nhưng.
Cô thực sự không sợ mà...
Ngôn Sanh không chút để ý ôm eo cô, giống như bảo vệ một người bạn nhỏ.
Đi đến ga ra.
Đích thân mở cửa cho cô.
Phong Thiển ngồi vào.
Sau đó, Ngôn Sanh cũng theo sau ngồi lên xe.
Ngôn Sanh giơ tay thắt dây an toàn.
Rồi nghiêng mắt nhìn sang cô gái bên cạnh.
Dừng một chút.
Anh nhẹ nhàng tiến lại gần.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô.
Lại gần hơn một chút.
Có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát của đối phương.
Phong Thiển không khỏi ngây người.
Giây tiếp theo, ngài Tổng thống từ từ rút dây an toàn bên hông rồi thắt dây an toàn cho cô.
Sau khi làm xong, Ngôn Sanh đưa tay lên và xoa đầu cô một lần nữa.
Giống như dạy dỗ trẻ con nói: “Khi ngồi trên xe đừng quên thắt dây an toàn“.
Phong Thiển ngốc ngốc gật đầu.
Ngôn Sanh nhìn cô gái.
Bộ dáng ngoan ngoãn của đối phương hiển nhiên khiến tâm tình của anh rất tốt.
Lại xoa nhẹ đầu cô một cái nữa Ngôn Sanh mới dừng lại.
“Đi đế Phong gia.”
Ngôn Sanh trầm giọng nói.
Từ Nhà hàng Đế Sa đến Nhà cổ của nhà họ Phong mất khoảng một giờ lái xe.
Ngôn Sanh nâng cổ tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
10:50 tối.
Quá muộn.
Anh nghiêng đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Nhẹ giọng hỏi: “Em buồn ngủ à?”
Trẻ nhỏ đang giao đoạn trưởng thành.
Thức khuya không tốt đâu.
Phong Thiển còn chưa trả lời, Ngôn Sanh lại nói: “Ngồi trên xe ngủ một lát đi.”
Phong Thiển suy nghĩ một hồi rồi ngoan ngoãn dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy êm ru.
Sau khi Phong Thiển nhắm mắt, cũng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng tiếng vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.
Giống như giây tiếp theo liền chìm vào giấc ngủ.
Thỉnh thoảng đầu cô gật gật vài cái.
Ngôn Sanh suốt chặng đường đều quan sát cô gái bên cạnh mình.
Nhìn thấy đối phương gật đầu lia lịa thế này.
Thật đáng yêu.
Lại cảm thấy đối phương ngủ như vậy không an ổn lắm, nên anh đưa tay lên che đầu cô.
Cơ thể cũng khẽ nhích về phía cô.
Anh dùng một lực nhẹ và ấn đầu cô vào vai mình.
Cô gái đang mơ mơ màng màng ngủ bỗng có chỗ dựa, nhẹ nhàng cọ vài vài cái.
Miệng nhỏ cũng vô thức chẹp chẹp vài cái.
Lại ngủ say.
Ngôn Sanh nhìn xuống cô gái đang dựa vào vai anh.
Thầm nghĩ.
Thực đúng là một đứa trẻ.
Vừa ngọt vừa mềm.
Vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Giống như cô gái nhỏ luôn mơ mơ màng màng.
Phải để người lớn ở bên cạnh nhìn mới cảm thấy yên tâm.
Những người trên xe nhìn thấy ngài Tổng thống luôn lạnh nhạt xa cách, lại đối xử với một cô gái như vậy,
Cho dù đáy lòng có chút khiếp sợ nhưng cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Sự chuyên nghiệp của vệ sĩ không cho phép họ bị phân tâm.
Không được phép có lại tâm tư hóng hớt như thế này.
Nhưng...
Ngài Tổng thống như vậy cũng đủ khiến những người vốn bình tĩnh lộ ra thần sắc kinh ngạc.