Editor: Nha Đam
Giống như một chiếc lông vũ rất nhẹ, lướt nhẹ trong lòng.
Phong Thiển mê mang mà chớp chớp mắt.
Bất ngờ bị đối phương ôm lấy eo.
Dầu cũng nhào vào vòng tay của đối phương.
Phong Thiển ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt đen nhánh có chút mờ mịt.
Ngôn Sanh rũ mắt xuống và nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt anh không khỏi sâu hơn một chút.
Tâm trạng anh đang rất tốt nói, “Như vậy, Thiển Thiển sẽ được an toàn.”
Sẽ không đứng không vững, cũng không khó chịu.
Rất tốt.
Phong Thiển luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.
Nhưng...
Trong đôi mắt màu hổ phách của đối phương không thể nhìn ra loại cảm xúc nào khác.
Ánh mắt nhàn nhạt
Ừ.
Là anh trai.
Phong Thiển lại vùi đầu vào lòng mảnh nhỏ, giọng nói mềm mại: “Vâng. Cảm ơn anh.”
Ánh mắt Ngôn Sanh rơi vào trên người cô, không khỏi rơi vào trầm tư.
Anh thầm nghĩ.
Thiển Ngoan đơn thuần như vậy, không thể để nam sinh khác bắt đi được.
Đang suy nghĩ về điều này thì đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Phong Thiển rời khỏi vòng tay của Ngôn Sanh.
Bàn tay nhỏ bé cũng buông eo của đối phương ra.
Ngôn Sanh nhìn xuống.
Cô buông eo mình ra, đột nhiên giống như... thiếu một thứ gì đó.
Ngài Tổng thống nheo mắt, nắm lấy tay của gái.
Hai người bước ra khỏi thang máy.
Ngôn Sanh dẫn cô vào phòng đã đặt trước.
Lần này, ngài Tổng thống ngồi cạnh cô.
Chứ không phải ngồi phía bên kia giống như lần đầu gặp mặt.
Sau khi ngồi xuống.
Ngôn Sanh nhìn nghiêng về phía cô gái bên cạnh, và nói nhỏ: “Thiển Ngoan cho anh mượn điện thoại một chút.”
Phong Thiển gật đầu, sau khi mở khóa bằng dấu vân tay, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh.
Ngôn Sanh nhận điện thoại từ cô.
Ngài Tổng thống cụp mắt xuống.
Lông mi dài rủ xuống, trông rất đẹp.
Ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, tìm một cái gì đó.
Sau một lúc, Ngôn Sanh trả lại điện thoại cho Phong Thiển.
“Thiển Ngoan, sau này gặp phải chuyện gì phải gọi điện thoại cho anh trai trước nhé.”
Ngôn Sanh nhìn cô, nói với một giọng điệu nghiêm túc.
Phong Thiển lấy điện thoại và mở danh bạ ra xem.
Thêm một liên hệ.
Lưu là —— anh trai.
“Vâng ạ.”
Phong Thiển trả lời, sau đó từ từ cất điện thoại đi.
Một lúc sau, các món ăn cũng được dọn ra.
Phong Thiển cúi đầu ăn.
Ngôn Sanh không ăn nhiều, thỉnh thoảng lại gắp vài món vào bát của cô.
Vậy nên...
Phong Thiển cuối cùng ăn đến no căng bụng.
Bên này, ngài Tổng thống lấy khăn từ từ lau tay.
Lại nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người cô.
Ngôn Sanh cười nhẹ.
Cũng giống như ngày hôm đó, khóe miệng cô lại bị dính nước sốt.
Anh không nhanh không chậm lấy một chiếc khăn, nói với Phong Thiển: “Thiển Ngoan, quay đầu ra đây.”
Âm sắc rất nhẹ.
Phong Thiển ngoan ngoãn quay đầu lại.
Ngôn Sanh đưa tay lên và nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Đôi mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn gương mặt của cô.
Sau đó, mới từ từ lau sạch nước sốt trên khóe môi và sườn mặt cô bằng khăn ăn.
Động tác nhẹ nhàng.
Sau khi lau xong, Ngôn Sanh đặt chiếc khăn ăn trên tay xuống.
Đầu ngón tay ấm áp chạm nhẹ lên sườn mặt của cô, chậm rãi xoa xoa, sau đó lau khóe môi.
Phong Thiển ngây người.
Ánh mắt của người đàn ông vừa rồi lau nước sốt cho cô vẫn luôn bình tĩnh lãnh đạm trước sau như một.
Giọng điệu vẫn như mọi khi: “Được rồi. Như vậy mới không giống một con mèo nhỏ.”
Phong Thiển có chút giật mình
Rõ ràng là trêu chọc cô rồi.
Nhưng...
Nhưng khi được nói ra từ trong miệng của mảnh nhỏ, không bao giờ có cảm giác bị trêu chọc.
Giống như tường thuật sự thật một cách bình tĩnh.
Có vẻ như, không chỉ vậy, ngay cả khi đối phương làm điều gì đó quá đáng, đều sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng những gì anh làm là điều hiển nhiên, như lẽ phải.
___________
Mấy hôm nay không hiểu sao không có động lực edit truyện T^T
Trưa nay mình sẽ edit 2 chương, còn tối có hay không mình không chắc đâu nhé!