Editor: Nha Đam
Động tác của Phong Thiển có chút vụng về.
Nhưng trông cực kỳ nghiêm túc.
Đầu ngón tay chạm vào mang theo cảm xúc mềm mại không khỏi khiến ngài Tổng thống nheo mắt.
Cô cẩn thận sấy tóc cho đối phương, sau đó tắt máy sấy tóc và ngoan ngoãn đặt sang một bên.
Ngôn Sanh câu môi: “Cám ơn Thiển Ngoan.”
Phong Thiển chớp chớp mắt, “Không có gì.”
Cô từ từ đi sang chỗ khác, cầm điện thoại ở trên giường lên.
Màn hình đã tắt.
Sau khi mở khóa bằng dấu vân tay, Phong Thiển cúi đầu gõ vài chữ.
Gửi đi.
Sau đó cô cất điện thoại vào túi.
Ngôn Sanh bình tĩnh quan sát động tác của cô gái, trên mặt không hề có cảm xúc.
Lông mi hơi rũ xuống.
Ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách dần dần tối lại.
Lễ kỷ thành lập trường đại học Q...
Ngôn Sanh đứng dậy, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Giọng nói ấm áp dễ nghe: “Thiển Ngoan, anh đến thư phòng xử lý một ít văn kiện nhé.”
Phong Thiển gật đầu.
Ngôn Sanh liếc nhìn cô, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ, đi vào phòng tắm để thay.
Ngón tay mảnh khảnh của Ngài Tổng thống chậm rãi cài từng cúc áo một, đôi mắt hổ phách không lộ cảm xúc, thờ ơ nhìn mình trong gương.
Mọi hành động đều không chê vào đâu được, ưu nhã, mang vài phần mê người.
Bước cuối cùng là thắt cà vạt.
Sau khi chỉnh cổ áo.
Ngài Tổng thống giẫm chân dài bước ra khỏi phòng tắm.
Anh nhìn cô gái đang ở bên kia, môi mỏng khẽ mở: “Thiển Ngoan, nếu em buồn ngủ thì có thể lên giường chợp mắt một chút.”
Giọng nói rất nhẹ, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng..
“Vâng ạ.”
Cô chớp chớp mắt.
Sau khi các mảnh nhỏ đi ra ngoài, Phong Thiển nhàm chán lướt điện thoại.
Trước lời mời của Hạ Dương, cô đã lịch sự từ chối.
Bọn họ không thân với nhau.
Cô cũng không muốn dính líu quá nhiều đến người ở các thế giới.
Hơn nữa...
Cô cũng lười khiêu vũ.
...
Trong thư phòng.
Ngài Tổng tống nheo mắt nhìn màn hình máy tính xách tay trước mặt.
Sau một lúc.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ trên bàn phím rồi gửi một cái email.
Sau khi gửi email.
Ngôn Sanh mới bắt đầu công việc chồng chất ngày hôm nay.
Được nghỉ?
Chỉ là để lừa dối trẻ con.
Sau khi làm xong công việc của buổi chiều, đã gần bảy giờ tối.
Ngôn Sanh đóng notebook lại.
Anh đứng dậy,trở lại phòng ngủ.
Khi vừa đẩy cửa bước vào, ngài Tổng thống dừng lại rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Ngủ rồi sao?
Cô gái nhỏ ngủ trên giường chỉ đắp một ít chăn lên người.
Tay nhỏ đặt ngay ngắn trên bụng dưới.
Tư thế khi ngủ an tĩnh ngoan ngoãn.
Đôi mắt màu hổ phách của Ngôn Sanh lưu lại trên người cô một lúc, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân bước đến bên giường.
Anh rũ mắt nhìn cô.
Từ từ kéo chăn bông lại cho cô.
Ngôn Sanh lặng lẽ đứng tại chỗ.
Nhìn một lúc lâu.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Vẻ mặt không đổi và chọt nhẹ vào má cô.
Ngài Tổng thống không khỏi cong môi.
Quả nhiên...
Thiển Ngoan vẫn mềm mại như trong tưởng tượng.
Ngôn Sanh đứng bên giường nhìn đối phương rồi sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Thông thường, ngài Tổng thống hiếm khi dùng bữa tại nhà.
Cũng không đặc biệt thuê người giúp việc.
Cho nên......
Không có nhiều nguyên liệu trong tủ lạnh ở nhà bếp.
Ngôn Sanh chỉ đơn giản luộc một vài quả trứng và làm hai bát mì thịt bò nóng hổi.
Bữa tối đơn giản đã xong, Ngôn Sanh đặt mì và trứng luộc lên bàn.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Ngôn Sanh chỉ sau đó trở lại phòng.
Mặc dù Thiển Ngoan đã ngủ rồi.
Tuy nhiên, trẻ con không được bỏ bữa.
Ngôn Sanh bước đến giường và nhìn xuống cô gái trên giường.
Anh hơi cúi xuống.
Cong cong khóe môi, sau đó lại đưa tay lên.
Đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng véo mặt cô.