Editor: Nha Đam
“Thiển Ngoan lại lặp lại lần nữa đi.”
Giọng nói của ngài Tổng thống mang theo chút trầm thấp.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Lặp lại: “Em muốn... ở bên cạnh anh.”
Ngôn Sanh cong môi, tiếp tục đến gần.
“Còn một câu nữa.”
Phong Thiển sửng sốt.
Lại lùi về phía sau một bước.
Lưng chạm vào tường.
Ngước mắt lên.
Ánh mắt của đối phương sâu thẳm.
Khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Chậm rãi lặp lại: “Em thích anh... A Sanh.”
Vừa dứt lời, Ngài Tổng thống liền híp mắt vui vẻ.
Giơ tay ấn lên tường.
Rũ mắt nhìn xuống cô gái bên dưới.
“Thiển Thiển, em vừa gọi anh là gì?”
Phong Thiển chớp mắt.
Ngoan ngoãn nói: “A Sanh.”
Ngài Tổng thống nhấp môi, khóe miệng hơi nhếch lên.
A Sanh....
Thích cái tên này.
Như vậy...
“Thích anh sao?”
Ánh mắt của Ngôn Sanh lại rơi vào trên người cô, không chút để ý hỏi.
Nén niềm vui trong lòng xuống.
Vẫn không thể nhịn được muốn chính miệng cô nói thích mình.
“Đúng vậy.”
Phong Thiển gật đầu.
Đôi mắt hổ phách của Ngôn Sanh tràn ngập niềm vui.
Tuy nhiên, vẫn không thể kìm được việc trêu chọc cô: “Hoá ra là vậy, anh coi em như em gái của anh nhưng Thiển Thiển thì không nghĩ vậy“.
Phong Thiển: “......”
Cô ngây thơ chớp mắt.
Cười nhạo, trêu chọc cô?
“Anh không thích em?”
Phong Thiển hỏi.
Chỉ cần mảnh nhỏ nói rằng anh không thích cô, vậy thì... không thích nữa vậy.
Cũng không thể rời đi.
Vẫn cần phải bảo vệ đối phương.
Nếu thực sự không thích...
Nghĩ đến khả năng này, Phong Thiển cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
Ngài Tổng thống không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
Thay vào đó, anh rũ mắt xuống và hỏi: “Thiển Thiển thích anh như vậy sao?”
“Hả?”
Phong Thiển nghi hoặc.
Chỉ nghe thấy đối phương không nhanh không chậm nói: “Chỉ là, thuận miệng nói thích thôi đúng không?”
Phong Thiển: “......”
Cô chớp chớp mắt.
Cho nên......
Ý của mảnh nhỏ... là như vậy à?
Cô kiễng chân, tiến lại gần
Chuồn chuông lướt qua.
Người trước mặt sững người trong giây lát.
Ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Và sau đó...
Thế giới yên tĩnh không tiếng động.
...
Sau một thời gian dài.
Ngôn Sanh nắm tay cô gái, nụ cười treo ở khóe miệng.
Phong Thiển mím môi.
Vẻ mặt vô tội.
Vừa rồi...
Mảnh nhỏ...
Phong Thiển không ngờ rằng đối phương sẽ như vậy.
Cho nên, anh ấy cũng thích mình đúng không...
Đôi môi hồng của cô gái lúc này càng đậm hơn.
Đôi mắt đen cũng mờ sương.
Đi được một lúc.
Phong Thiển hỏi: “Chúng ta đây là, đang yêu nhau à?”
Ngôn Sanh nghiêng mắt, xoa đầu cô với tâm trạng tốt.
“Đúng vậy.”
Yêu đương.
Chẳng bao lâu nữa là có thể kết hôn.
Ngài Tổng thống thầm nghĩ trong lòng.
Giống như anh cũng đã thành công trong việc đưa cô gái nhỏ về nhà.
Phong Thiển gật đầu.
Ừm.
Vậy thì nhiệm vụ chi nhánh có thể hoàn thành rồi.
Không cần phải rời khỏi thế giới này trước.
...
Ngài Tổng thống bảo vệ cô lên xe.
Chiếc xe đã chạy thẳng đến biệt thự của Ngài Tổng thống.
Đang ngồi trên xe, Phong Thiển nhận được một cuộc gọi.
Phong Dực gọi đến đây.
“Thiển Thiển, ba mẹ vừa xuống máy bay. Buổi tối con gái yêu của ba có thể về nhà được rồi, không cần làm phiền A Sanh nữa.”
Bởi vì loa đang bật, Ngôn Sanh cũng nghe thấy lời của Phong Dực.
Ngài Tổng thống thản nhiên nói: “Thiển Thiển nói vói chú Phong, chúng ta sẽ đến sân bay đón ông ấy.”
Phong Thiển chớp mắt, liếc nhìn Ngài Tổng thống bên cạnh, rồi lặp lại với Phong Dực.
“Hả? Thiển Thiển và A Sanh đến đón chúng ta?”
Phong Dực nghi ngờ hỏi.
Cô nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
“Được, vậy thì ba và mẹ con sẽ chờ hai đứa ở đây.”
Cúp điện thoại.
Ngài Tổng thống nhẹ nhàng nói.
“Đến sân bay quốc tế.”
...
Sân bay.
Phong Dực nhìn Mộc Tình.
“Thiển Thiển nói, đứa nhỏ nhà họ Ngôn sẽ cùng nó đến đón chúng ta.”