Editor: Nha Đam
Ngôn Sanh tập mãi thành thói quen, thong thả ung dung ngồi xuống.
Thắt dây an toàn ngay lập tức.
Trong đôi mắt màu hổ phách không có cảm xúc đặc biệt nào.
Cực đạm.
Không khí trên xe có phần trở nên trầm mặc vì xuất hiện của đối phương.
Vệ sĩ cũng lên xe.
“Nhà hàng Đế Sa.”
Người đàn ông khẽ mở môi, chậm rãi thốt ra một vài từ.
Mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo
Âm sắc dễ nghe lại không có hàm xúc cũng không có nửa phần tình cảm.
“Vâng, thưa ngài.”
Tài xế ngồi trên ghế lái cung kính đáp lại.
Xe khởi động và lái ra khỏi phủ tổng thống.
Ngôn Sanh nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay mình.
7 giờ 50 phút.
Còn 10 phút nữa đến giờ hẹn
Ngôn Sanh hờ hững hạ cổ tay xuống.
Đến muộn không phải là nề nếp của tổng thống.
Nhưng...
Cuộc hẹn này không quan trọng.
Ngôn Sanh cũng không quan tâm nữa.
...
Nắm bắt thời gian, Phong Thiển đến chỗ hẹn đúng thời gian mà Dịch quản gia nói.
Trong phòng VIP trên tầng cao nhất của Nhà hàng Đế Sa.
Dịch quản gia mở cửa cho cô
Sau khi đẩy ra.
Không nhìn thấy người kia đâu.
Dịch quản gia hơi nhướng mày.
Đến trễ?
Đây không phải là phong cách thường thấy của ngài Tổng thống.
Dịch quản gia cũng chỉ do dự vài giây rồi sau đó hướng về phía Phong Thiển làm một động tác mời.
Phong Thiển nhấc chân, bước vào phòng.
Ghế lô lộng lẫy, khắp nơi để lộ sự xa hoa tột bậc.
Có một chiếc đồng hồ treo tường kiểu cổ điển treo trên tường.
Kim chỉ đúng tám giờ.
Phong Thiển không ngạc nhiên khi ngài Tổng thống đến muộn.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, đối phương hoàn toàn không đến.
Cô bị cho leo cây.
Có vẻ như lần này vẫn sẽ phát triển theo cốt truyện ban đầu.
Phong Thiển mặc một chiếc váy ngắn, kiểu tóc vừa làm rất phù hợp với chiếc váy của cô.
Phong Thiển kéo một chiếc ghế cạnh bàn và từ từ ngồi xuống.
Giơ tay lên, tháo kính râm trên mặt xuống.
Lộ ra một khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp.
Dịch quản gia đứng ở một bên bình tĩnh nói: “Tiểu thư, có lẽ ngài Tổng thống tạm thời có việc phải trì hoãn. Cô cứ ở đây nghỉ ngơi chờ một lát. Tôi sẽ ra cửa chờ.”
Phong Thiển gật đầu.
Dịch quản gia bước ra ngoài, lấy điện thoại di động trong túi ra xem.
Không có tin tức hoặc thông báo nào.
Ngài Tổng thống cho dù có chuyện gì xảy ra thì ít nhất cũng sẽ thông báo một tiếng.
Ông nhìn xuống và cất điện thoại vào túi.
Ông cũng không dễ dàng đoán được suy nghĩ của Tổng thống.
Vị tổng thống trẻ tuổi này, ông cũng có hiểu biết.
Dù là phương diện gì đi chăng nữa, cũng hoàn hảo không chê vào đâu được.
Không có lý do gì... đến muộn.
...
8:15 tối.
Một chiếc Lincoln bắt mắt lái vào gara của nhà hàng Đế Sa.
Những người qua đường xung quanh nhà hàng Đế Sa đều đã bị sơ tán.
Nhân viên bảo vệ được xếp thành hai hàng một cách trật tự.
Một là để chặn người qua đường, hai là để chào đón ngài Tổng thống tôn quý này.
Ngài Tổng thống trẻ tuổi và đẹp trai không nhanh không chậm bước ra khỏi ga-ra, tư thái ưu nhã mà xa cách.
Theo sau là các vệ sĩ được đào tạo bài bản.
Đôi mắt hổ phách của anh khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm.
Có rất nhiều người vây xem.
Ngôn Sanh từ từ tháo chiếc kính râm được ghim trước ngực, rồi từ từ đeo vào.
Anh không thích quá nhiều người.
Khi đến chỗ đông người như thế này đều sẽ mang kính râm.
Người qua đường đều im lặng nhìn vị Tổng thống này.
Không chỉ kinh ngạc về diện mạo của người khác, mà còn bị khí chất của anh làm cho kinh sợ.
Lạnh nhạt xa cách, ưu nhã đạm mạc.
~~~~~~~
Một chiếc chương nhạt nhẽo chả có cái gì cả, thật sự muốn lên bài diss bà tác giả này