Editor: Nha Đam
Bất kể vì lý do gì, đều vô cớ khiến đáy lòng hắn rầu rĩ, cứ như thể hắn bị ủy khuất vậy.
Mặc dù trong lòng có chút bối rối, nhưng vẻ mặt của Quốc sư vẫn bình thản như cũ, không có chút dao động.
Hắn im lặng một lúc, vẫn yên lặng thỏa hiệp: "Được."
Tất nhiên, Phong Thiển cũng phiền muộn.
Cô không muốn đến trường học một chút nào...
Hệ thống mỗi lần đều như vậy.
Lần này lại còn quá mức như vậy.
Mộ Bạch giơ tay nhẹ nhàng gỡ tay cô khỏi đầu mình.
"Ta sẽ thu xếp."
Hắn lặng lẽ để lại những lời này, ánh mắt lạnh lùng, xoay người rời đi.
Phong Thiển ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn phía sau mảnh nhỏ rời đi.
Dáng người thiếu niên dong dỏng cao, nhưng lại khiến người ta có chút cô đơn.
Phong Thiển nhìn xuống bàn tay nhỏ bé của mình.
Bị mảnh nhỏ gỡ ra.
Hắn... Giận dỗi à?
Cô bực bội quấn mình trong chăn bông.
Đều do hệ thống hết.
Hệ thống: "......"
Nhiệm vụ che giấu nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, ai bảo ký chủ nhà mình lười cơ chứ...
Mộ Bạch một mình đi đến thư phòng, sửa kinh sách cho quân vương.
Hắn chấp bút viết, nhưng lại có chút lơ đãng.
Mất nhiều thời gian mới viết xong.
Quốc vương vô cùng ngạc nhiên khi nhận được thư của Quốc sư.
Không phải từ chối sao?
Tuy nhiên, việc các cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư vào cung là chuyện tốt.
Về lý do cụ thể cho sự thay đổi thái độ của đứa bé đó, đều không quan trọng.
Sẽ thật tuyệt nếu Quân Kỳ và đứa nhỏ đó có thể nhân cơ hội này vun đắp tình bạn thuở ấu thơ.
Cũng giúp hắn mượn được sức của Quốc sư nhiều hơn.
Quốc sư đích thân thỉnh cầu quốc vương chuyện vào cung học, đương nhiên phải nhanh chóng an bài.
Trong xe ngựa.
Ánh mắt của Quốc sư nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương trước mặt.
Trong lòng không khỏi thở dài.
Vẻ mặt đối phương hoàn toàn ủ rũ, không muốn đi mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Ngồi ở trong xe ngựa lúc này, cô cũng không có vẻ hưng phấn cùng mong đợi, mà là buồn ngủ.
Thiếu niên miễn cưỡng đứng dậy ngồi cạnh cô gái nhỏ, ôm cô vào lòng.
Với giọng điệu sủng nịch mà hắn thậm chí cong không để ý, hắn nói, "Nếu buồn ngủ thì hãy ngủ một lúc đi."
Phong Thiển chớp chớp mắt với vẻ bối rối, sau đó nép vào vòng tay của hắn, mê man chìm vào giấc ngủ.
Cho đến khi xe ngựa tới trường, cô gái nhỏ vẫn ngủ say không tỉnh giấc.
Quốc sư phải ôm cô, ngồi yên trong xe ngựa.
Không muốn đánh thức đối phương.
Mọi người trong và ngoài trường nhanh chóng nhận ra cỗ xe của Quốc sư đại nhân.
Tất cả đều tỏ vẻ kính trọng.
Nhưng đã lâu không thấy Quốc sư bước xuống xe ngựa.
Những lính canh bên ngoài không khỏi có chút kinh ngạc, họ bắt đầu thắc mắc người ngồi bên trong có phải là Quốc sư đại nhân hay không.
Hoàng tử và công chúa nhỏ trong trường cũng tò mò thò đầu ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to tò mò nhìn xe ngựa của vị Quốc sư trẻ tuổi.
Một số người trong số họ nghe nói rằng hôm nay, cô gái nhỏ trong phủ Quốc sư sẽ đến trường để học với bọn họ.
Một nhóm trẻ con không thể không nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
Trong mắt họ, Quốc sư đại nhân giống như thần tiên vậy.
Mọi người xung quanh sẽ luôn bàn tán Quốc sư lợi hại cỡ nào, bọn họ ít nhiều đều đã nghe về điều đó, trong tiềm thức của bọn họ cũng tò mò và ngưỡng mộ vị Quốc sư trẻ tuổi này này.
Phu tử trong trường bất lực nhìn một đám hoàng tử và công chúa nhỏ chen chúc bên cửa sổ, cũng không chuyên tâm đọc thơ.
Không lâu sau, Phong Thiển cũng tỉnh dậy.
Cô gái nhỏ chớp mắt, bối rối hỏi: "Tới rồi à?"
Thiếu niên khẽ "Ừm" một tiếng, sau khi ôm chắc lấy cô thì nhẹ nhàng nhấc chân lên.
*********
Định tranh thủ edit mấy chương vì mai tớ phải cầm máy đi sửa rồi nhưng mà lại bị đau lưng do 2 tuần vừa rồi ngồi bàn học nhiều quá