Editor: Nha Đam
“Ta ôm chặt rồi.”
Giọng của Nam Khanh rất hay và mềm mại.
Thiếu niên ôm eo cô, ngón tay niết chặt vạt áo của đối phương.
“Được rồi.”
Phong Thiển trả lời.
Cô âm thầm huy động linh lực trong cơ thể.
Một lúc sau, bảo kiếm liền vững vàng bay đều trên bầu trời.
Tốc độ không nhanh lắm.
Gió làm mái tóc đen của cô tung bay.
Thiếu niên ôm chặt cô, nhìn xuống khoảng không dưới chân.
Dừng một chút, hắn lại đặt sườn mặt của mình vào lưng cô.
Ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Phong Thiển cảm nhận được động tác của thiếu niên và choáng váng.
“Sợ sao?”
Nam Khanh mở to mắt.
Lông mi rũ xuống, khẽ nói: “Có chút.”
Phong Thiển suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Vậy ta sẽ đi chậm một chút.”
Cô lại thả chậm tốc độ.
Nghĩ thầm.
Mảnh nhỏ ở thế giới này thực sự rất đáng thương.
Giống như một con búp bê thủy tinh vậy.
Nhưng mà, vẫn rất ngoan.
“Vâng.”
Thiếu niên ngoan ngoãn áp mặt vào lưng cô, ôm chặt hơn một chút.
Một mùi thơm thoang thoảng từ trên người cô thoang thoảng nơi chóp mũi.
Rất dễ ngửi.
Cũng... Rất thoải mái.
...
Phong Thiển để ngự kiếm dừng lại trong một lầu các.
Cô thu hồi bảo kiếm và nắm lấy tay của thiếu niên.
Cô nghiêng mắt nhìn hắn: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Nam Khanh ngước nhìn cô.
Đôi mắt xinh đẹp của đối phương lộ vẻ nghiêm túc.
Là... Quan tâm đến hắn sao.
Nam Khanh lắc đầu, “Không có.”
Ngữ khí của thiếu niên nhẹ nhàng ngoan ngoãn.
Phong Thiển nhìn Nam Khanh chằm chằm một lúc, sau đó mới kéo thiếu niên về phía trước.
Một tấm bảng được khảm trên lầu các trước mặt hắn.
Trên biển có khắc 3 chữ tồng bay phượng múa - Cung điện của các trưởng lão (Trưởng lão điện).
Phong Thiển giơ bàn tay trống không lên, lòng bay tay xuất hiện linh lực, nhẹ nhàng vung lên.
Cánh cổng của cung điện rực sáng với ánh sáng vàng.
Sau đó.
Với một tiếng lách cách, cửa cung điện mở ra.
Cô kéo thiếu niên vào.
Khi cô bước vào, trưởng lão trong đại sảnh đã nghe thấy âm thanh, kính cẩn nói: “Tham kiến Các chủ đại nhân.”
Ngoại trừ các trưởng lão đến Cảnh quốc kiểm tra tài năng, những vị trưởng lão khác đều ở trong cung điện này.
Một thời gian và không gian song song khác, vị trưởng lão đã gây ra sự phá hủy Cửu Châu Các đang ở đây.
Phong Thiển thờ ơ liếc nhìn các trưởng lão trong cung điện, khẽ gật đầu.
Cô mặt không xú mang theo Nam Khanh ngồi xuống ghế chủ tọa.
Vài trưởng lão không thể hiểu được.
Không biết tại sao Các chủ đại nhân lại đột ngột đến vào lúc này.
Đồng thời cũng tò mò về thiếu niên đi theo Phong Thiển.
Các trưởng lão chỉ thấy, Các chủ đại nhân tôn quý vô cùng của bọn họ đích thân kéo ghế cho thiếu niên.
Giọng điệu vẫn vô cùng mềm mại: “A Khanh ngồi xuống đi.”
Các trưởng lão: “...”
Các chủ đại nhân đang làm gì vậy?
Vài trưởng lão nhìn nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Phong Thiển ánh mắt rơi vào vài trưởng lão.
Cô đặt nhẹ ngón tay lên bàn và gõ nhẹ vài cái.
Sau đó, không nhanh không chậm nói: “Mạc trưởng lão, bản tôn gần đây có bói toán, có thể có một bí cảnh được cất giấu trên Hoa Hồn Đảo, ngươi mang những người này đi tìm hiểu đi.”
Phong Thiển nói xong còn nói thêm: “Thuật bói toán của bản tôn chưa bao giờ sai sót. Cho nên... Mạc trưởng lão, đừng có tay không mà về đấy.”
Người tên là Mạc trưởng lão không khỏi cứng người.
Hắn cố gắng hết sức kìm nén sự hoảng sợ trong lòng, thần sắc vẫn như thường: “Tuân lệnh, lão phu sẽ không để cho Các chủ đại nhân thất vọng.”
Đáy lòng Mộ trưởng lão không khỏi bồn chồn.
Hắn gần đây cũng đang tìm kiếm bí cảnh trên Hoa Hồn Đảo, tin tức này đã bị hắn phong tỏa hoàn toàn, không có lý do gì bị lộ ra ngoài.
Nhưng......
Làm thế nào mà tiểu nha đầu này biết được bí cảnh?
Chết tiệt.
Lão Mộ tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trước mặt các trưởng lão ở đây, Phong Thiển lại đề cập đến bí cảnh.
Cho dù cuối cùng tìm được bí cảnh, bí cảnh cũng sẽ bị đặt dưới Cửu Châu Các, tương đương với việc rơi vào tay tiểu nha đầu này.