Editor: Nha Đam
Tâm của Hoa Hồn Đảo dường như không khác gì nơi khác, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp chế nhàn nhạt.
Phải tinh tế mới phát hiện ra.
Nếu không cẩn thận rất dễ bị bỏ qua.
Mạc trưởng lão cũng đã dự định đề nghị đi tìm chỗ khác, nhưng bị Nghiêm trưởng lão cứng đầu từ chối.
Mạc trưởng lão cũng không vội.
Cho dù đã đoán được bí cảnh ở đây, nhưng nếu không mở ra được thì cũng vô dụng.
Bên học viện Cửu Châu, hắn đã an bài người bắt đầu bí mật gian lận.
Thời gian càng lâu càng tốt cho hắn.
Tuy nhiên, điều hắn không ngờ là Phong Thiển lại đột ngột đến đây.
“Các chủ, bí cảnh hẳn là ở chỗ này, nhưng không biết lối vào ẩn giấu ở đâu.”
Nghiêm trưởng lão nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình.
Mạc trưởng lão ở bên cạnh im lặng.
Phong Thiển gật đầu.
“Hệ thống, làm cách nào để mở được bí cảnh?”
Phong Thiển ngầm gọi hệ thống.
Hệ thống: “Ký chủ tiêu 100 điểm tích phận thì có thể nhận được gợi ý.”
Phong Thiển mặt vô biểu tình: “Được.”
【 Leng keng ~ Chúc mừng ký chủ mua gợi ý thành công: Hoa trong gương, trăng trong nước. Khấu trừ 100 điểm tích phân, số tích phân còn lại: 1570】
“Hoa trong gương, trăng trong nước?”
Phong Thiển nói thầm.
Thật không hiểu được hệ thống.
Tại sao không thể nói thẳng ra, lại vòn vòng vo như vậy làm gì thế không biết?
Hoa trong gương, trăng trong nước?
Cô nghiêng đầu một lúc.
Sau một lúc lâu.
Phong Thiển nhướng mắt nhìn bầu trời trong xanh.
Suy nghĩ của cô khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay ngưng tụ linh lực thất sắc, bay lên không trung kêu một tiếng.
Ngay lập tức.
Trong không trung truyền đến một linh lực mạnh mẽ dao động.
Chỉ chốc lát.
Một vòng xoáy được tạo thành bởi ánh sáng xanh xuất hiện trong khoảng không.
Đây là lối vào của bí cảnh.
Mạc trưởng lão trợn tròn mắt.
Làm cách nào mà cô ta có thể biết được lối vào bí cảnh?
Vẻ mặt Mạc trưởng lão phức tạp.
Phong Thiển nhìn mấy vị trưởng lão, giọng điệu thản nhiên: “Chúng ta đi xem?”
Cô không đợi họ trả lời, trực tiếp mang theo mảnh nhỏ vào bí cảnh.
Có một hang động trong bí cảnh, hoàn toàn là một cảnh vật khác.
Trên đảo Hoa Hồn, đúng như tên gọi, hương hoa tràn ngập, muôn hoa đua nở.
Nhưng trong bí cảnh này, đó là một khu rừng rậm rạp.
Xa xa có thể mờ ảo nhìn thấy những ngọn núi uốn lượn.
Một lúc sau, vài trưởng lão đi theo vào bí cảnh.
“Các chủ, bí cảnh này không biết có nguy hiểm hay không, nếu xông vào, e rằng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.”
Mạc trưởng lão hướng về phía Phong Thiển nói.
Cô liếc hắn một cái: “Nếu Mạc trưởng lão sợ hãi, có thể quay về.”
Mạc trưởng lão mắc nghẹn, không nói nên lời.
Hắn lại nhìn thiếu niên đang đi theo Phong Thiển.
Trong lòng buồn bực.
Lại là tên tiểu tử này.
Nhưng hắn cũng không nói nhiều.
Vừa mới bước vào bí cảnh vô danh này, vẫn phải luôn phải đề cao cảnh giác.
Vạn nhất gặp nguy hiểm trong bí cảnh, thật sự là không đáng.
Khu rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài con chim bay ngang qua ngọn cây.
Toàn bộ khu rừng ngập trong một lớp sương rất mỏng, nhè nhẹ từng đợt từng lớp.
Không khí cũng ẩm ướt.
Đi được nửa ngày.
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ ở bên cạnh, hỏi: “A Khanh có đói bụng không?”
Thiếu niên chớp mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Có một chút.”
Phong Thiển lại nhìn về phía Mạc trưởng lão, “Không bằng Mạc trưởng lão đi tìm trái cây đi, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một lát.”
Mạc trưởng lão: “...”
Hắn nhíu nhíu mày.
Hình như hắn có cảm giác Các chủ dạo này luôn muốn nhằm vào hắn.
Chẳng lẽ kế hoạch bị đối phương phát hiện?
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, không có tin tức gì ở Học viện Cửu Châu, vì vậy chắc hẳn không có khả năng.
Tuy rằng không tình nguyện, nhưng Mạc trưởng lão vẫn cắn răng đi tìm hoa quả.