Editor: Nha Đam
Phong Thiển có chút ngốc.
Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
Mảnh nhỏ bây giờ...
Phong Thiển cố gắng di chuyển, nhưng bất ngờ bị đối phương siết chặt cổ tay.
Trong đôi mắt đen nhánh của Nam Khanh có chút hàn ý sâu thẳm hiện lên.
Thanh âm mang theo vài phần lạnh lùng...với một chút ủy khuất nhỏ đến không thể phát hiện ra.
“Sư phụ lại định bỏ rơi ta sao.”
Phong Thiển ngẩn ngơ.
Cô dỗ dành: “Không, không bỏ rơi ngươi“.
Nam Khanh dừng lại và im lặng một lúc.
Một lúc lâu sau, thiếu niên nói nhỏ: “Sư phụ gạt người...”
Cô chớp mắt.
Phong Thiển cũng rất buồn bực.
Cô chỉ ở trong không gian đó vài phút màbên ngoài đã trở thành như bây giờ.
Ngay cả mảnh nhỏ... Cũng đã trưởng thành.
Cô nghiêm túc nhìn Nam Khanh, từng chữ từng câu nói: “Không gạt ngươi, ta sẽ không bỏ rơi A Khanh.”
Thiếu niên im lặng một lúc.
Sau một lúc lâu.
Nam Khanh cúi đầu cắn ên môi cô.
Phong Thiển đột ngột bị cắn, vô tội chớp chớp mắt.
Khi thiếu niên đến gần, có thể ngửi thấy mùi rượu rõ ràng trên người hắn.
Đây là... Uống rượu sao?
“A Khanh, ngươi say rồi.”
Phong Thiển bình tĩnh lặp lại.
Các mảnh bị hắc hoá sao...
Tại sao lại... Bị hắc hoá rồi...
Nam Khanh trầm mặc nhìn cô, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Không say.”
Không say.
Sao có thể say khi đang trong giấc mơ chứ?
Chỉ khi trong mộng mới có thể nhìn thấy sư phụ.
Trong đêm đen.
Tầm mắt của thiếu niên nhìn chằm chằm vào đối phương ngày càng nóng rực.
Tại sao......
Sư phụ.
Tại sao lại để hắn một mình.
Vẻ mặt của thiếu niên dần dần trở nên ấm ức.
Nhìn mảnh nhỏ như vậy, trong lòng Phong Thiển cũng cảm thấy có chút rầu rĩ.
Không muốn đối phương khó chịu như vậy.
Phong Thiển nhìn mảnh nhỏ.
Cô trầm mặc một lúc, sau đó hơi ngẩng đầu, bẹp một ngụm lên mặt thiếu niên.
Nam Khanh sững người.
Đôi mắt đen nhánh tan rã giật mình ngây người ta.
Hắn cúi đầu.
Đôi mắt nhìn chăm chú vào người bên dưới.
Đôi môi nhẹ nhàng bao phủ xuống dưới.
...
Ngày hôm sau.
Sau khi Phong Thiển tỉnh dậy, thấy thiếu niên bên cạnh mình đã không còn ở đó nữa.
Cô vẫn còn hơi sững sờ.
Đêm qua, cô hôn lên má mảnh nhỏ một cái.
Sau đó......
Bị đối phương đè lên và hôn rất lâu.
Sau khi tỉnh dậy, lại không thấy mảnh nhỏ đâu.
Cô ngồi trên giường phát ngốc.
“Hệ thống, hãy cho ta biết trong thời gina mà ta không có ở đây, mảnh nhỏ đã trải qua những gì.”
Phong Thiển.
【 Leng keng ~ hệ thống đang kiểm tra tin tức......】
Khi Phong Thiển bị mắc kẹt trong không gian thì Vân Huyễn Đại lục đã trôi qua 7 năm.
Nam Khanh được Nghiêm trưởng lão đưa về Cửu Châu Các.
Sau khi thiếu niên tỉnh dậy, cơ thể hắn quá yếu vì tiêu hao linh lực quá nhiều.
Phong Thiển không có tin tức.
Thiếu niên đã cố gắng đến đảo Hoa Hồn vài lần nhưng đều bị Nghiêm trưởng lão ngăn lại.
Cửu Châu Các cũng đã cử người đến đảo Hoa Hồn để tìm.
Tuy nhiên, bí cảnh lúc trước đúng là sống chết không mở được.
Khi Nam Khanh gần như bình phục, thiếu niên lẻn ra khỏi Cửu Châu Các.
Sau đó, hắn vẫn canh giữ ở giữa của đảo Hoa Hồn.
Không biết ngày đêm tu luyện, cố gắng mở bí cảnh ra.
Mặc dù vậy, bí cảnh vẫn không có động tĩnh.
Cho đến khi......
Cho đến khi có tin tức Cửu Châu Các có sự thay đổi.
Ánh mắt Nam Khanh dần dần trở nên lạnh lùng.
Thiếu niên quay trở lại Cửu Châu Các.
Khi những người ở Cửu Châu Các nhìn thấy thiếu niên lần nữa, họ chỉ cảm thấy rằng khí chất của đối phương đã thay đổi.
Trước đây khi ở bên cạnh Các chủ đại nhân, thiếu niên rất ngoan ngoãn.
Mà bây giờ......
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt thiếu niên.
Càng làm cho người ta giật mình chính là, thực lực của đối phương.
Đã đột phá Cửu Trọng Thiên.
Thiếu niên trở về liền lạnh lùng và tàn nhẫn loại bỏ bất cứ ai trong Cửu Châu Các có ý đồ muốn cướp vị trí Các chủ.
Bảy năm.
Nam Khanh dường như lúc nào cũng ở trong hầm băng tối tăm, không nhìn thấy bầu trời.
Chết lặng, duy trì Cửu Châu Các cho cô.
Máu trên tay của hắn khiến ngay cả bản thân hắn cũng kinh tởm.
~~~~~~~
Thương mảnh nhỏ quá đi