Editor: Nha Đam
Tiểu hoàng đế mím môi, chậm rì rì mà từ trong lòng móc ra kim sang dược, giơ tay đem nó đưa cho Phượng Quyết.
Tầm mắt thanh lãnh của đối phương dừng ở kim sang dược trong tay tiểu hoàng đế, hơi hơi giật mình sửng sốt.
Hắn ngước mắt nhìn về phía tiểu hoàng đế, “Bệ hạ đây là?”
Thanh âm thanh lãnh đạm mạc trước sau như một, làm người ta nhìn không ra không ra cảm xúc chân thật của hắn.
Ánh mắt tiểu hoàng đế ôn nhu dừng ở trên ống tay áo của đối phương, sau đó chậm rì rì mà mở miệng: “Hoàng thúc hình như bị thương.”
Tiểu hoàng đế giơ tay, đem dược đưa đến trước mặt Phượng Quyết.
“Đây là kim sang dược, đưa cho hoàng thúc.”
Lông mi Phượng Quyết hơi run, rũ mắt, ngón tay thon dài thong thả ung dung nâng lên, lấy dược trong tay tiểu hoàng đế.
Hắn mặt mày thanh lãnh, rũ mắt an tĩnh mà nhìn dược trong tay một hồi, không biết suy nghĩ cái gì.
Đầu ngón tay tinh xảo cầm bình ngọc, không chút để ý thưởng thức một vòng.
Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Đa tạ bệ hạ yêu mến. Dược này, thần liền nhận lấy.”
Đầu ngón tay Phượng Quyết khẽ nhúc nhích, bình ngọc liền theo động tác rơi vào rồi bên trong bạch y.
Thấy động tác đối phương, Phong Thiển thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chính là.
Trong lòng lại vẫn là thật bực bội......
Tiểu hoàng đế cúi đầu xuống, trong lòng giống như bị một con mèo nhỏ gãi.
Mảnh nhỏ lạnh lùng như thế......
Thật không quen.
Rõ ràng ở thế giới thứ nhất mảnh nhỏ như vậy ngoan, tuy rằng sau lại mảnh nhỏ có điểm đồi bại, bất quá mảnh nhỏ vẫn luôn đều thực săn sóc chiếu cố.
(Bắt đầu từ chương này mình thay từ “vị diện” thành “thế giới” nhé! Hơi khó để chỉnh lại từ đầu nếu có mở đọc lại tớ thấy thì sẽ chỉnh lại)
Chưa bao giờ lạnh nhạt giống như bây giờ vậy......
Tiểu hoàng đế có chút tâm phiền ý loạn mà đá đá trên mặt đất đá.
Trong lòng buồn phiền một chút.
Rầu rĩ.
Phượng Quyết rũ mắt, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên người tiểu hoàng đế.
Đối phương không biết vì cái gì rối rắm, cúi đầu đá trên mặt đất đá.
Mi nhăn thành một đoàn.
Cánh môi phấn nộn thỉnh thoảng nhấp một chút.
Thoạt nhìn ngoan mềm đáng yêu, còn mang theo một chút...... Ủy khuất?
Tiểu hoàng đế bỗng nhiên ngửa đầu, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm người trước mặt.
Phong Thiển mím môi.
Nàng đột nhiên tiến lên tới gần đối phương, tay ôm lấy eo Phượng Quyết, khuôn mặt mềm mại dán vào trên ngực hắn.
Tiểu hoàng đế ôm thắt lưng Phượng Quyết, thật sự nhanh.
Luôn luôn thanh lãnh đạm mạc, gợn sóng bất kinh Trấn Bắc vương Phượng Quyết, giờ phút này có chút cứng đờ, hơi hơi rũ mắt xuống.
Đồng tử đen nhanh của hắn nhìn đỉnh đầu của tiểu hàng đế.
Phượng Quyết hoàn toàn không dự đoán được, tiểu hoàng đế sẽ ôm lấy hắn......
Đầu tóc hơi xù của Phong Thiển chôn ở trong ngực Phượng Quyết, nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng mà cọ cọ.
Phượng Quyết: “......”
Khuôn mặt vạn năm băng sơn xuất hiện một vết nứt.
Bên trong đôi mắt đen nhánh ấy lộ ra thần sắc mê mang.
Phượng Quyết chậm rãi nâng lên ngón tay thon dài.
Không hiểu sao muốn giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế.
Ngón tay hắn giật giật, cuối cùng lại thả xuống dưới, ẩn ở trong ống tay áo tuyết trắng.
Tiểu hoàng đế thanh âm mềm mại: “Hoàng thúc, muốn ôm một cái.”
Phượng Quyết: “......”
Tay ẩn ở cổ tay áo nhỏ đến không thể phát hiện mà rung động hạ.
Hắn rũ mắt nhìn về phía đối phương, mắt phượng thanh lãnh phảng phất bịt kín một tầng đám sương.
Vài phần dại ra, vài phần không biết làm sao.
“Bệ hạ......” Phượng Quyết thanh âm có chút khàn khàn, không giống vẻ thanh lãnh không chút gợn sóng ngày thường.
Phong Thiển ngửa đầu nhìn về phía Phượng Quyết.
Vừa lúc tiến vào trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của đối phương.
Phong Thiển nghiêng đầu.
Đối phương biểu tình có chút giật mình, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ánh trăng đẹp quá mức.
Cổ áo bạch y rất cao, kín không kẽ hở mà che khuất cổ hắn.
Quần áo đối phương quy quy củ củ, không chút cẩu thả.
Thanh lãnh đẹp, lại mang theo nồng đậm hơi thở cấm dục.
Làm người ta nhịn không được muốn tới gần.
Phượng Quyết khẽ thở dài một cái.
Tiểu hoàng đế rốt cuộc vẫn là quá nhỏ, tâm trí chưa thành thục, hành sự tác phong vẫn là giống tiểu hài tử.
Thích làm nũng với trưởng bối.
Giống như là thiếu cảm giác an toàn......
Phượng Quyết giơ tay, chung quy vẫn là nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, tạm thời dứt bỏ rồi quân thần chi lễ.
Thanh tuyến thanh lãnh mang theo vài phần bất đắc dĩ: “mười bảy cũng không nhỏ, không thể lại làm nũng với thúc thúc.”
************
Hôm qua là 20/08 kỷ niệm 1 tháng mở hố của tớ mà bận quá không có thời gian edit chương mới. Định edit một phát đến chương 60 mà không edit được