Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan

Chương 62: Chương 62: Hoàng thúc muốn ôm một cái《16》




Editor: Nha Đam

Hiện tại thì mình sẽ nghỉ đăng truyện từ 2-3 tuần cho hết kỳ hè bảo vệ thực tập này (Nếu có thời gian rảnh vẫn sẽ đăng chương mới).

Hôm thứ 7 mình có đăng thông báo ở chương 60 là đủ 1k sao thì tối mình sẽ đăng 2 chương mới nhưng hôm đấy không đủ nên mình không đăng nữa. Cơ mà chủ nhật hôm qua có mấy bạn vote nhiệt tình quá lên 1k sao luôn, nên hôm nay mình vẫn ngoi lên edit 1 chương tặng mấy bạn ^^

Chúc các bạn đầu tuần vui vẻ!!!!

Thứ 2 ngày 24/08/2020

***************************

Tư Đồ Diễm hơi hơi che khuất đáy mắt mang thần sắc tăm tối.

Hắn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Thú vị.

Con rối gỗ cư nhiên có ý nghĩ của chính mình sao?

A.

Thật là thú vị.

Chỉ tiếc, con rối gỗ chung quy là con rối gỗ.

Cũng không thể nào nhấc lên nổi sóng gió gì.

Hiển nhiên, Tư Đồ Diễm có chút quá mức tự tin.

Thật lâu về sau khi hắn thân bại danh liệt hết sức, hắn mới bừng tỉnh ý thức được, lúc trước lại coi thường cái người mà hắn luôn nghĩ là con rối hoàng đế.

Đương nhiên, này đó đều là chuyện phía sau.

Thừa tướng đại nhân không để ý tới ánh mắt Hộ Bộ thượng thư.

Hộ Bộ thượng thư có chút khó xử tiến lên, “Bệ hạ, không phải hạ quan không muốn chi ngân sách, chỉ là quốc khố trống rỗng, thật sự là lấy không ra khoản cứu tế. Huống chi rất nhanh chính là ngày hội nguyên tiêu, trong cung xử lý hội đèn lồng linh tinh yêu cầu chi phí rất lớn......”

Tiểu hoàng đế nhíu nhíu mày.

Quốc khố trống rỗng?

“Trẫm cảm thấy, bá tánh phải đặt ở vị trí thứ nhất. Nếu quốc khố trống rỗng, như vậy tết Nguyên Tiêu năm nay, trong cung không cần tổ chức như mọi khi nữa, hết thảy giản lược.”

“Này......”

Các đại thần hai mặt nhìn nhau.

Mỗi năm tết Nguyên Tiêu trong cung luôn là được lo liệu kỹ càng, đó là biểu tượng của một quốc gia phồn vinh hưng thịnh.

Ngày hội nguyên tiêu này hết thảy giản lược, thật đúng là từ trước tới nay chưa từng có.

Lễ bộ thị lang Cố Viễn khóe miệng giơ lên, lớn tiếng nói: “Bệ hạ thánh minh!”

Ai nói tiểu hoàng đế vô dụng, hắn nhưng thật ra cảm thấy tiểu hoàng đế mới là thật sự cơ trí nhân ái, là hoàng đế tốt.

Tiểu hoàng đế tiếp tục nói: “Cố Viễn, chuyện cứu tế, trẫm liền toàn quyền giao cho ngươi phụ trách.”

Cố Viễn có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ tạ: “Đa tạ bệ hạ tín nhiệm! Vi thần chắc chắn không phụ sự kỳ vọng!”

Phong Thiển gật đầu.

Tuy rằng hắn thoạt nhìn có chút đần độn.

Nhưng là xem xét thấy hắn có thể giúp mình hoàn thành nhiệm vụ che giấu, Phong Thiển quyết định, liền miễn miễn cưỡng cưỡng đem hắn nhập trận doanh của mình.

Ánh mắt tiểu hoàng đế dừng trên người chúng đại thần ở phía dưới, chậm rì rì mà mở miệng: “Nếu Hộ Bộ thượng thư nói, quốc khố trống rỗng. Như vậy chư vị ái khanh có phải hay không nên làm chút gương tốt, mỗi tháng bổng lộc giảm một nửa?”

Các đại thần tâm lộp bộp một chút.

Cái gì?

Muốn giảm bổng lộc của bọn họ?!

Còn muốn giảm một nửa!

Rất nhiều đại thần đồng thời hướng Thừa tướng xin giúp đỡ.

Tư Đồ Diễm đúng lúc mở miệng: “Bệ hạ, bổng lộc giảm một nửa dường như có chút quá hà khắc rồi. Chư vị đại thần gia tộc khổng lồ, cũng phải chăm sóc gia đình sống tạm.”

Hắn nhướng mày nhìn về phía tiểu hoàng đế.

Tiểu hoàng đế còn chưa trả lời, Trấn Bắc vương Phượng Quyết luôn luôn không mở miệng lại thanh lãnh ra tiếng: “Thần cho rằng quyết sách bệ hạ rất tốt.”

Phượng Quyết mở miệng một cái, tất cả mọi người đều khiếp sợ mà nhìn về phía hắn, giống như là gặp vật gì hiếm lạ.

Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, nhìn về phía Phượng Quyết.

Ừm.

Mảnh nhỏ vẫn là đứng về phía nàng.

Tiểu hoàng đế lười biếng nói: “Nếu hoàng thúc tán đồng, chư vị ái khanh nhưng còn có dị nghị?”

Cố Viễn tỏ vẻ tán đồng: “Thần tán thành.”

Đại thần hai mặt nhìn nhau, cũng không có cách, Trấn Bắc vương đều đồng ý, bọn họ làm sao dám nói không.

Quần thần khô cằn nói: “Chúng thần tán thành.”

Tiểu hoàng đế cong cong mắt: “Như thế rất tốt.”

Chúng đại thần trong lòng khổ ha ha, lại không dám nói thêm cái gì.

Tiểu hoàng đế thật đúng là!

Hộ Bộ thượng thư lúc này cảm giác trên mặt nóng rát.

Sớm biết rằng là loại kết cục này, hắn liền không mở miệng nói quốc khố trống không......

Có đại thần yết kiến: “Bệ hạ đăng cơ nửa năm, là thời điểm bắt đầu tuyển tú rộng rãi, nạp thêm người vào hậu cung.”

Một đại thần phụ họa: “Đúng vậy bệ hạ. Như vậy sẽ giúp Phong Khải quốc ta khai chi tán diệp......”

Tiểu hoàng đế Phong Thiển ·: “......”

Ta là nữ nhân đó......

Nạp phi là không tốt đâu.

Lại nói ta còn có mảnh nhỏ đó!

Phượng Quyết không chút để ý ngước mắt nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế có chút mờ mịt trên long ỷ.

Hắn rũ mắt xuống.

Có chút không vui.

Không hiểu sao không muốn đối phương tuyển tú......

Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm thưởng thức ngón tay của mình, ngữ khí hơi có chút nghiền ngẫm: “Bệ hạ, vi thần cũng muốn thỉnh bệ hạ tứ hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.