Editor: Nha Đam
Phong Thiển không chú ý tới cảm xúc của Phượng Quyết, tự biên tự diễn nói: “Không nghĩ tới muội muội của Thừa tướng lại xinh đẹp như vậy.”
Mà giờ phút này.
Sắc mặt Phượng Quyết lại có chút tái nhợt, hắn nhẹ nhàng cắn môi dưới, mở miệng nói: “Bệ hạ thích thì tốt.”
Phong Thiển chớp mắt, cảm thấy được Phượng Quyết không thích hợp: “Hoàng thúc, ngươi làm sao vậy?”
Tiểu hoàng đế giơ tay muốn thử một chút độ ấm trên trán Phượng Quyết.
Đối phương lại bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước.
Hắn thanh lãnh ra tiếng: “Thần không sao, đa tạ bệ hạ đã nhớ mong.”
Phong Thiển nghiêng đầu xem hắn.
Không hiểu sao lại có cảm giác mảnh nhỏ hơi kỳ lạ......
Phượng Quyết rũ mắt: “Bệ hạ, vi thần cáo lui trước.”
Phong Thiển: “......”
Lại phải đi?
Phượng Quyết xoay người, hắn dừng lại, chậm rãi nâng lên tay phải, ngón tay bao phủ trái tim trước ngực.
Không hiểu sao có chút đau đớn.
Phong Thiển tiến lên, ngón tay nhỏ túm chặt góc áo đối phương.
“Hoàng thúc......”
Thanh âm tiểu hoàng đế trước sau như một mềm mềm mại mại.
Phượng Quyết hơi giật mình, thân thể cứng đờ.
Hắn rũ mắt nhìn về phía tay tiểu hoàng đế đang lôi kéo góc áo.
Trái tim chậm nửa nhịp.
“Bệ hạ còn có việc?”
Lời nói trước sau như một như một mà bất cận nhân tình*.
*bất cận nhân tình: không hợp tình hợp lý
Phong Thiển giật mình, có chút héo héo buông lỏng tay ra.
“Không có việc gì. Hoàng thúc đi thong thả.”
Phượng Quyết nghiêng mắt, dư quang quét đến tiểu hoàng đế hơi có chút uể oải.
Trong chớp mắt hắn chớp mắt, tiện đà lại rũ xuống mi mắt.
Có chút đau lòng.
Giống như là dục vọng chôn dấu dưới đáy lòng, không muốn làm đối phương tức giận, càng không muốn làm đối phương chịu một chút ủy khuất.
Hắn dừng một chút, chung quy vẫn là rời đi.
Phong Thiển có chút uể oải mà ngồi ở trên ghế.
Sau một lúc lâu cả người lại ghé vào trên bàn.
Thế giới này, mảnh nhỏ giống như không thích nàng.
Là bởi vì mình ở trong mắt hắn là một nam hài tử sao?
Phong Thiển nghĩ không ra.
Dù sao nàng đối mảnh nhỏ có hảo cảm......
Nếu không thể giống thế giới thứ nhất làm phu thê, cũng muốn cùng mảnh nhỏ làm bằng hữu.
Không thích khiến cho mảnh nhỏ chán ghét mình.
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi vì sao muốn cưới muội muội của Thừa tướng?”
Phong Thiển giật giật ngón tay: “Ai bảo hắn dám đánh chủ ý đến mảnh nhỏ!”
Ta...... Ta liền muốn đơn thuần trả thù hắn.
Hệ thống: “......”
Còn tưởng rằng ký chủ nhà nó nghĩ ra mưu kế cao thâm gì......
Không nghĩ tới ngươi thế nhưng là cái dạng ký chủ này!
Phong Thiển nằm liệt một trận, sau đó gọi Tô công công tới: “Gọi Cố Viễn tới gặp ta.”
-
Một canh giờ sau.
Cố Viễn cung kính mà xuất hiện ở ngự thư phòng.
Cả người Phong Thiển tựa ngồi ở trên ghế, nhìn về phía đối phương.
“Không biết bệ hạ gọi đến vi thần đến có chuyện quan trọng gì?” Cố Viễn có chút nghi hoặc, hắn mới vừa lấy được khoản cứu tế, chuẩn bị trước đi Lạc Vân thành đã bị tiểu hoàng đế gọi tới đây.
Tiểu hoàng đế nhìn hắn vài lần, mở miệng nói: “Cố Viễn. Trẫm cảm thấy ngươi là một nhân tài hiếm có.”
“Bệ hạ tán thưởng.”
Cố Viễn khom lưng, bị tiểu hoàng đế tán thành, hắn vẫn là thực vui vẻ.
Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, từ trong lòng móc ra một tờ giấy đưa cho Cố Viễn.
Cố Viễn có chút nghi hoặc mà tiếp được: “Bệ hạ, đây là vật gì?”
“Mở ra nhìn xem.” Tiểu hoàng đế ngữ khí có chút không chút để ý.
Cố Viễn đem tờ giấy mở ra.
Tờ giấy viết chính là tên cùng chức quan.
Mấy người đó Cố Viễn đều biết, đều là mệnh quan triều đình.
Nhưng tại sao những người này lại bị viết tên lên giấy, Cố Viễn cũng không biết.
“Bệ hạ, đây là ý gì?”
Phong Thiển hỏi hắn: “Cố Viễn, ngươi có bằng lòng trung thành với ta không?”
Cố Viễn nghe vậy hốt hoảng quỳ xuống, mặt mày kiên nghị: “Bệ hạ, thần một lòng vì nước, tuyệt không hai lòng, thiên địa chứng giám!”
Phong Thiển gật đầu.
Sao lại cảm thấy bộ dáng hắn có vài phần ngốc nghếch nhỉ?
Cố Viễn vẻ mặt mờ mịt.
Phong Thiển cũng không thừa nước đục thả câu.
“Trẫm muốn ngươi âm thầm tra danh sách quan viên một chút, đặc biệt là, bọn họ hay qua lại cùng với Thừa tướng đại nhân.”
Cố Viễn kinh ngạc: “Vì sao phải tra bọn họ?”
Còn liên lụy đến Thừa tướng!
Nhiệm vụ trọng yếu số một là cái gì?