Editor: Nha Đam
Phong Thiển chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới chậm rì rì mà trả lời một câu “Ừm.”
Mảnh nhỏ thật sự cao lãnh......
Rượu quá ba tuần.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm xuống.
Phượng Quyết ánh mắt thanh lãnh mà nhìn thoáng qua chúng quan viên trong yến hội vui sướng tràn trề, tầm mắt dạo qua một vòng, lại không chút để ý mà dừng ở trên người tiểu hoàng đế.
Phượng Quyết thanh âm đạm mạc: “Bệ hạ, thần đi trước xin cáo lui.”
Không đợi tiểu hoàng đế trả lời, Phượng Quyết hờ hững đứng dậy, thong thả ung dung mà chỉnh chỉnh nếp uốn trên quần áo, ở trong đám người ầm ĩ lặng yên không một tiếng động mà rời đi.
Phong Thiển hơi giật mình, nhìn bóng dáng thanh lãnh của đối phương, lại lần nữa cảm thấy mê mang.
Xem ra mỗi cái vị diện tính cách mảnh nhỏ đều không quá giống nhau.
Chỉ là vị diện này, tính cách mảnh nhỏ không khỏi quá lạnh.
Tiểu hoàng đế cúi đầu, nhìn chằm chằm chén rượu rượu nhìn nhìn, vẫn là bưng lên miệng uống một ngụm nhỏ.
Ừm, vẫn là rất khó uống.
Hệ thống ở bên tai Phong Thiển nói thầm: “Ký chủ, mảnh nhỏ một mình đi ra ngoài, có khả năng sẽ gặp được nguy hiểm đấy, ngươi vẫn là đi ra ngoài tìm hắn xem đi.”
Tiểu hoàng đế dừng một chút, nhíu mày nói: “Mảnh nhỏ không phải là chiến thần sao? Hẳn hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.”
Hệ thống: “......”
Ký chủ lười nhác lấy cớ thật là càng ngày càng nhiều!
Tiểu hoàng đế nhìn nhìn trước mặt ca vũ thăng bình* trong yến hội, xác thật là có chút không thú vị.
*ca vũ thăng bình: ca múa mừng cảnh thái bình
Phong Thiển mím môi, rũ mắt nhìn về phía Thừa tướng đại nhân Tư Đồ Diễm.
Tiểu hoàng đế suy tư, dùng ngữ khí dò hỏi nói: “Thừa tướng đại nhân, trẫm có chút mệt mỏi, có thể đi về trước sao?”
Tư Đồ Diễm đối diện với tầm mắt tiểu hoàng đế, cười nói: “Bệ hạ nếu mệt mỏi, liền sớm chút trở về nghỉ tạm đi, mấy sự việc còn dư cứ giao cho vi thần làm là được.”
Tiểu hoàng đế nhìn chằm chằm đối phương nhìn vài lần, mới khẽ gật đầu.
Phong Thiển đứng dậy, bất động thanh sắc mà dẫn dắt Phù Sơ rời đi yến hội, thật cũng không kinh động người nào.
Bên ngoài cung Càn Thanh.
Tiểu hoàng đế quay đầu nhìn về phía Phù Sơ, ánh mắt nghiêm túc nói: “Ngươi đi về trước đi, trẫm muốn một mình đi một chút.”
Phù Sơ ngẩn người, “Bệ hạ, ngài một mình không an toàn.”
“Không phải còn có ám vệ sao?”
Phong Thiển nghiêng đầu nhìn về phía đối phương.
Thanh lãnh ánh trăng dừng ở trên đôi mắt xinh đẹp của tiểu hoàng đế, sáng long lanh, so với ngân hà còn lộng lẫy hơn.
Phù Sơ xem có chút ngây người.
Nàng cúi đầu, ngữ khí có chút cung kính: “Vậy Phù Sơ cáo lui trước, bệ hạ phải cẩn thận chút nhé.”
Tiểu hoàng đế giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai đối phương, lên tiếng “Ừ“.
Phù Sơ đi rồi, Phong Thiển một mình lẳng lặng mà đi.
Lúc này, đại bộ phận người đều còn tụ tập ở cung Càn Thanh, bên ngoài trừ bỏ thủ vệ, cơ hồ không người nào, có vẻ lạnh lẽo.
Tiểu hoàng đế xem xét bốn phía, không có ai.
Phong Thiển nhìn nhìn cây ngô đồng thô tráng bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy nhảy đi lên.
Chọn một cái thân cây thoạt nhìn thập phần rắn chắc, tiểu hoàng đế chậm rì rì mà đem long bào trải ra, tìm cái tư thế thoải mái, nằm ngửa ở trên.
Mở to mắt.
Thanh lãnh minh nguyệt chiếu vào trong mắt.
Ánh trăng thanh thanh lãnh lãnh, nhưng thật ra cùng khí chất Phượng Quyết có vài phần giống nhau.
Tiểu hoàng đế lộ ra biểu tình ngốc ngốc.
Đột nhiên nơi xa truyền đến một trận tiếng đánh nhau. . truyện tiên hiệp hay
Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống vang lên.
【 Cảnh báo cảnh báo! Mảnh nhỏ bị ám sát! 】
Tiểu hoàng đế chớp chớp mắt, chợt xoay người lên, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng mà từ trên cây nhảy xuống tới.
Theo động tác của tiểu hoàng đế, vài lá cây hòe từ trên đầu rơi xuống.
Phong Thiển đứng yên, cẩn thận phân biệt hướng có âm thanh tiếng đánh nhau.
Chỉ chốc lát, tiểu hoàng đế liền xác định vị trí đại khái, uyển chuyển nhẹ nhàng mà thực nhanh mà đi đến.
Trong đêm tối, chỉ có thể mơ hồ thấy một mạt tàn ảnh không nhìn thấy rõ ràng.