Editor: Nha Đam
Cô gái Nhân loại ở gần.
Trong không khí, mùi máu ngọt ngào kích thích đại não của các huyết tộc.
Bọn họ chỉ là huyết tộc cấp thấp, không khống chế được muốn hút máu.
Lúc này đứng ở nơi có không khí ngọt ngào như vậy khiến người ta dễ gây nghiện.
Có mấy chiếc răng nanh của huyết tộc mọc ra.
Không thể không cúi đầu, cố gắng che đậy.
Đôi mắt cũng hơi đỏ.
Y Lạc cảm nhận được sự khác thường của huyết tộc, liền âm thầm giải phóng áp lực.
Uy lực của Vua Huyết tộc đã dập tắt dục vọng muốn hút máu của một số huyết tộc.
Vua Huyết tộc lãnh đạm phân phó: “Chuẩn bị một ít đồ ăn của Nhân loại.”
“Vâng.”
Mấy huyết tộc cung kính rũ mắt, nhanh chóng vào phòng bếp chuẩn bị.
Y Lạc nghiêng mắt về phía cô gái bên cạnh mình.
“Phải chờ một lúc nữa, em có thể nhịn được không?”
Phong Thiển sờ sờ bụng.
Gật đầu.
“Được ạ.”
“Ừm.”
Đối phương khẽ đáp.
Một lúc sau, mùi thức ăn từ bên trong bốc ra.
Đôi mắt đen nhánh của Phong Thiển phát sáng.
Tiếng ọc ọc trong bụng cô lại vang lên.
“Thơm quá.”
Phong Thiển thở dài, xoa xoa cái bụng trống rỗng của mình.
Thực sự rất đói.
Vua Huyết tộc nghe thấy cô nói, không khỏi ngửi mùi cơm trong không khí.
Đôi mắt màu tím nhạt có chút nghi ngờ.
Hương thơm bình thường.
Không có cảm giác thèm ăn.
Ngược lại, cô gái bên cạnh, mùi hương tỏa ra từ người cô rất ngọt ngào và cám dỗ.
Ngay cả khi hắn chưa nếm máu vẫn có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào của cô.
Vua Huyết tộc rũ mắt xuống.
Cố gắng kìm nén xúc động nhất thời trong lòng vừa rồi.
Khi ngước mắt lên lần nữa, đôi mắt màu tím nhạt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày.
Chẳng mấy chốc huyết tộc trong bếp đã bưng ra những đĩa đồ ăn tinh tế.
“Có muốn ăn ở đây không?”
Hắn liếc nhìn đĩa thức ăn rồi quay đầu nhìn về phía cô.
Phong Thiển gật đầu.
Cô sắp chết đói rồi, không quan trọng ăn ở đâu, cô chỉ cần ăn.
Đó có lẽ là dính chút ánh sáng của hắn, huyết tộc ở bếp làm một bàn ăn phong phú cho cô.
Các mon ăn phong phú, từ phương Đông đến phương Tây.
Chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta phải động ngón tay.
Phong Thiển trực tiếp ăn luôn.
Cô rất đối nên lúc ăn cũng chả thèm để ý đến hình tượng.
Không tương thích với sự sang trọng của huyết tộc.
Tuy nhiên, động tác ăn phồng má của cô rất đáng yêu.
Đôi mắt đen nhánh đầy vẻ thỏa mãn.
Vua Huyết tộc đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát động tác của cô gái.
Kiểu ăn uống này trong mắt những huyết tộc khác trông rất hoang đường.
Không phù hợp với sự sang trọng cao quý của huyết tộc.
Tuy nhiên, tướng ăn như vậy của cô, Vua Huyết tộc lại không cảm thấy xấu chút nào.
Đôi mắt màu tím nhạt tập trung vào cô
Thức ăn của con người trong mắt Huyết tộc giống như nhai sáp.
Chỉ có máu là ngon.
Vua Huyết tộc nhìn một lúc, ánh mắt có chút ngơ ngẩn.
Sau đó, hắn từ từ bước đên, dùng nĩa xiên một miếng rồi từ từ đặt lên môi.
Ăn một miếng.
Không có mùi gì.
Phong Thiển nhìn thấy động tác của đối phương, không khỏi hỏi: “Ăn ngon không?”
Y Lạc im lặng một lúc.
Phong Thiển đột nhiên nghĩ tới cái gì, chớp chớp mắt, “Ngài là huyết tộc, hắn là sẽ không thích đồ ăn của Nhân loại.”
Vua Huyết tộc liếc nhìn cô, lại đặt cái nĩa lại.
Đúng vậy, Huyết tộc không thích thức ăn của con người.
Phong Thiển.
Nheo mắt hài lòng.
Sau đó nhìn Vua Huyết tộc ở bên cạnh.
Cô thắc mắc: “Ngài thật sự không đói à?”
Được hưởng quá nhiều lợi ích do mảnh nhỏ mang lại, Phong Thiển cảm thấy có chút bứt rứt.
Bị đối phương hút chút máu cũng không sao cả.
___________
Tối mai mới có chương mới nhé