Editor: Nha Đam
Các thị vệ trong nháy mắt mở to mắt, có chút đứng không vững, cảm thấy ở cổ có cảm giác ớn lạnh.
Bọn họ thế mà lại nhìn thấy Huyết tộc?! Lại còn là Vua Huyết tộc!!!
Thị vệ không khỏi quỳ xuống, giọng nói có chút run rẩy, cung kính nói.
“Bệ hạ.”
Y Lạc khẽ liếc nhìn thị về rồi hỏi: “Tôi có thể vào không?”
Đám thị vệ cảm thấy rằng cơ mặt của bọn họ có chút cứng đờ.
“Đương nhiên, đương nhiên có thể.”
“Ừm.”
Vua Huyết tộc nhàn nhạt đáp lại, đi lên phía trước, từ từ nắm lấy tay cô.
Cho đến khi hai người họ rời đi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với Vua Huyết tộc, bọn họ chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình khiến bọn họ khó thở.
Một điều cũng khiến bọn họ khiếp sợ đó là, Vua Huyết tộc lại bước tới nắm tay Phong Thiển.
Sau khi bọn họ kịp phản ứng lại, một thị vệ đã vội vàng chạy vào hoàng cung.
Hoàng thượng huyết vào cung, sự kiện trọng đại như vậy phải thông báo cho quốc vương ngay lập tức.
...
Trên đường.
Phong Cường nghiêng đầu nhìn về phía Vua huyết tộc bên cạnh, hỏi: “Tại sao bệ hạ lại cởi mũ che mặt vạch trần thân phận Huyết tộc của mình vậy.”
Vua Huyết tộc nghe thấy thanh âm, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người cô, nghiêm túc nói: “Cách này sẽ giảm không ít phiền toái.”
... Sẽ không ai dám bắt nạt em.
Vua Huyết tộc suy nghĩ trong lòng.
Trên đó trên du thuyền, từ trong thái độ của một cô gái loài người kia đối với Thiển Thiển có thể biết được Thiển Thiển ở đất nước này sống không tốt.
Ngả bài thân phận Vua Huyết tộc, ít nhất sẽ không có người dám bắt nạt cô.
Phong Thiển nhìn vào mảnh nhỏ một lúc rồi thu lại ánh mắt.
“Bệ hạ thật tốt.”
Cô cong mắt, không nhịn được muốn khen hắn.
Vua Huyết tộc sững sờ, sau đó lại rũ mắt xuống, lên đắc ý nhếch khóe môi.
...
Trên phố nghe đồn quốc vương đang ốm nặng.
Phong Thiển theo trí nhớ của nguyên chủ tìm tẩm cung của quốc vương.
Có một thị vệ canh gác bên ngoài tẩm cung, Phong Thiển bước đến lối vào của tẩm cung, nhưng họ đã ngăn cô lại.
“Công chúa.”
Ngự tiền thị vệ nhìn thấy rõ mặt của Phong Thiển, tuy rằng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi cung kính nói.
Phong Thiển gật đầu, lễ phép nói: “Phiền ngươi đi thông báo cho phụ hoàng của ta biết, ta muốn gặp ông ấy.”
Ánh mắt Ngự tiền thị vệ lạnh thấu xương, ánh mắt lướt qua Phong Thiển rơi vào Vua Huyết tộc ở phía sau.
Vài phút trước, thị vệ ở cổng cung đến báo tin Vua Huyết tộc đi vào cung cùng công chúa.
Bây giờ, quốc vương cũng biết việc này.
Khiến quốc vương kinh ngạc chính là. Phong Thiển bỗng nhiên về nước, mà điều càng khiến cho người ta khiếp sợ hơn chính là sự ghé thăm đột ngột của Vua Huyết tộc.
Huyết tộc cách các nước phương Đông rất xa nên rất ít người Phương Đông nói rằng họ đã từng nhìn thấy Huyết tộc.
Những lời đồn đại về Huyết tộc vẫn là đến từ phương Tây.
Vị vua có dòng máu thuần khiết nhất, với vẻ đẹp vô song, mái tóc bạch kim và đôi mắt màu tím, thần bí và quyền lực.
Một nhân vật như vậy lại đến hoàng cung của ông ta?!
Vốn là nằm trên giường, quốc vương ốm yếu không khỏi ho khan một chút.
Quốc vương rất xoắn quýt, sợ đến hộc máu, nhưng không dám không gặp.
Không may đắc tội với Huyết tộc, hậu quả... nghĩ đến thôi cũng khiến da đầu tê dại.
Quốc vương nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy, khi Ngự tiền thị vệ nhìn thấy Vua Huyết tộc sau lưng Phong Thiển, liền kính cẩn lui sang một bên.
“Công chúa, bệ hạ, quốc vương đã đợi từ lâu.”
Nghe thấy tiếng, Phong Thiển nhướng mày.
Tin tức lan truyền khá nhanh đấy.
Với sự giúp đỡ của mảnh nhỏ, cô cảm thấy rằng nhiệm vụ che giấu của mình sẽ hoàn thành một cách dễ dàng.
Nghĩ đến đây, Phong Thiển cong mắt, từ từ đẩy cửa cung đi vào.