Editor: Nha Đam
Tuy nhiên, sự thật đang bày ở trước mắt, không tin cũng phải tin.
...
Ở tửu lâu.
Vua huyết tộc mặc áo choàng màu trắng trùm đầu yên lặng ngồi ở một bên.
Nhìn trên khán đài đang có một người kể chuyện đang nói chuyện sôi nổi.
Vua Huyết tộc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi tò mò nhìn chằm chằm.
Lỗ tai cũng dựng lên, giống như một khán giả đang chăm chú lắng nghe.
Sau khi nghe thấy câu “Mây mưa điên loạn”, đám đông xung quanh ồ lên.
Vua Huyết tộc trong nháy mắt vô hồn, đôi mắt lướt qua một tia nghi hoặc.
Khi những người xung quanh nghe thấy mấy từ này, biểu hiện của họ trở nên có chút kỳ lạ.
Một lúc sau.
Cô trở lại với hai xâu kẹo hồ lô và đưa cho Vua Huyết tộc.
“Bệ hạ, món này ăn rất ngon.”
Phong Thiển vừa nói vừa cắn một cái.
Y Lạc khẽ liếc nhìn cô, nhận lấy xâu kẹo từ tay đối phương.
Vua Huyết tộc nhìn chằm chằm đồ vật trong tay một hồi, sau đó nâng mắt nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi: “Mây mưa điên loạn là cái gì?”
“Khục...”
Phong Thiển nghe được câu hỏi của Vua Huyết tộc, suýt nữa thì bị sặc.
Không phải...
“Bệ hạ... sao ngài đột nhiên hỏi cái này?”
Phong Thiển chớp mắt, là cô... hiểu sai rồi phải không?
Ánh mắt của Vua Huyết tộc rơi vào người kể chuyện, thành thật nói: “Hắn vừa nói đến.”
“Nhưng... anh không hiểu.”
Đôi mắt của Vua Huyết tộc vừa ngây thơ vừa mê mang, ánh mắt lại rơi trên người Phong Thiển.
Phong Thiển cúi đầu và lặng lẽ cắn một miếng kẹo.
Nghẹn ngào nói: “Cái này... cái này, em cũng không hiểu.”
Vua Huyết tộc lặng lẽ nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó nhàn nhạt nói “Ồ“.
“Vậy... anh có nên đi hỏi một chút không?”
Khi hỏi câu đó đôi mắt của hắn vẫn sáng ngời.
Giống như... chỉ là một học sinh tiểu học, cố gắng tìm hiểu những gì mà mình không biết.
Động tác cắn miếng kẹo của Phong Thiển dừng lại, lại ho nhẹ một tiếng.
Cô im lặng nhìn Vua Huyết tộc ở phía đối diện.
Vẻ mặt của đối phương cực kỳ nghiêm túc, như thể... chỉ cần cô gật đầu một cái, đối phương sẽ lập tức đi hỏi một người nào đó.
Phong Thiển chớp mắt, hỏi hắn: “Bệ hạ... rất muốn biết?”
Vua Huyết tộc ngoan ngoãn gật đầu.
“Được. Tối nay em sẽ nói cho ngài biết.”
Nghe vậy, Vua Huyết tộc hơi nghiêng đầu, “Không phải... Thiển Thiển không biết sao?”
“Còn nữa... tại sao lại là ban đêm?”
Phong Thiển cảm thấy Vua Huyết tộc lúc này giống như một đứa bé tò mò.
Hết lần này đến lần khác, mỗi câu hỏi của anh đều khiến cho người ta khó trả lời.
Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Phong Thiển nghiêm nghị nói với mảnh nhot một câu đơn giản: “Buổi tối, Bệ hạ sẽ biết.”
“Ừm.” Đói phương nhẹ nhàng đáp lại
Trong suốt cả ngày, Vua Huyết tộc thỉnh thoảng sẽ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt khẽ run.
Chờ đến buổi tối, sau khi Phong Thiển ăn cơm xong, Vua Huyết tộc rốt cục không nhịn được nói: “Bây giờ, em có thể cho tôi biết chưa?”
Phong Thiển ho khan một tiếng, mơ hồ nói: “Cái này, giống như bệ hạ hút máu của em vậy.”
Vua Huyết tộc suy nghĩ một chút, hỏi: “Sẽ... không đi được sao?”
Không phải...
Phong Thiển bị mảnh nhỏ làm cho sặc nước bọt.
Cô chớp mắt, bước tới, đột nhiên ôm eo Hoàng thượng.
Cô hơi ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ rất muốn biết?”
Vua Huyết tộc sửng sốt gật đầu.
“Được.”
Có phải cảm giác giống như bị hút máy?
Nếu là như vậy, hắn cũng muốn trải qua, để hắn biết cảm giác bị hút máu là như thế nào.
Về sau hắn cũng có thể... kiểm soát bản thân thật tốt.
________
Hết rồi nhé, hẹn các bạn vào trưa mai ( •̀ ω •́)✧