Editor: Nha Đam
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào, vào giờ phút này Ân Dao Dao nghe thấy, lại phảng phất giống như ác ma đang thì thầm.
Ân Dao Dao có chút sụp đổ.
Cô ta hung hăng mà trừng mắt Phong Thiển.
Dung nhan tinh xảo có vài phần nứt nẻ.
Phong Thiển từ đầu đến cuối đều là mặt vô biểu tình nhìn đối phương.
Ân Dao Dao đỡ vách tường, chật vật mà từ trên mặt đất bò dậy.
Tầm mắt nhìn Phong Thiển, oán độc vô cùng.
Ân Dao Dao nhằm phía Phong Thiển.
Phong Thiển chớp mắt, khẽ thở dài một cái.
Cô thoải mái mà cầm nắm đấm của Ân Dao Dao đang duỗi tới, tiếc hận mở miệng: “Ta đã cho ngươi cơ hội nha......”
Là chính ngươi không quý trọng......
Ân Dao Dao khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt.
Sao có thể?
Cô ta (PT) như thế nào sẽ...... nhẹ nhàng ngăn trở nàng như vậy?!
Phong Thiển lạnh nhạt phủi tay.
Ân Dao Dao một lần nữa té ngã trên đất.
Cô chậm rãi đến gần cô ta, khom lưng.
Phong Thiển nhìn chằm chằm đôi mắt Ân Dao Dao: “Ngoan ngoãn, chính mình uống sạch đi.”
Thanh âm ngọt mềm của cô mang theo vài phần mê hoặc......
Ân Dao Dao ngẩn người, ma xui quỷ khiến mà tiếp nhận ly rượu Phong Thiển trong tay.
Cô vừa lòng mà cong cong mắt.
Ánh mắt Ân Dao Dao có chút dại ra, đơ ra mà nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, khi nghe thấy giọng nói mang theo mê hoặc của Phong Thiển, cô ta đem ly rượu đặt ở bên môi, uống một hơi cạn sạch.
Phong Thiển lạnh nhạt mà nhìn thoáng qua đối phương, cũng không quay đầu lại rời đi.
Đi ra toilet khi, cô dừng một chút.
Phong Thiển nhìn chằm chằm cửa toilet nhìn một lúc lâu, sau đó lắc lắc đầu.
Quên đi.
-
Phong Thiển nhanh chóng trở lại bên người Kỷ Miên.
thiếu niên đang cuộn tròn ở trên chỗ ngồi, thấp thấp mà thở phì phò, hô hấp nặng nề.
quần áo Kỷ Miên gần như bị mồ hôi tẩm ướt hoàn toàn.
Bên cạnh là vẻ mặt không biết làm sao của Hứa Thâm.
Phong Thiển ngồi vào sau đó đóng cửa xe, phân phó Hứa Thâm: “Về trước biệt thự.”
Hứa Thâm gật đầu, mở động cơ.
Phong Thiển sờ sờ đầu Kỷ Miên.
Thiếu niên mi nhăn thành một đoàn, thoạt nhìn là bộ dáng rất khó chịu.
Kỷ Miên mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn đến là Phong Thiển, trực tiếp bổ nhào vào trên người cô.
Phong Thiển chớp mắt: “......”
Bị bổ nhào vào trong lòng......
Vẻ mặt cô ngốc lăng.
Hắn như đứa trẻ con, gắt gao ôm cô, gần như dán ở trên người cô.
Kỷ Miên đem cằm gác ở trên vai Phong Thiển, ngoan ngoãn cọ cọ.
Bên tai cô là hô hấp nóng bỏng của đối phương.
Phong Thiển nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Kỷ Miên, nói với Hứa Thâm: “Lại đi nhanh lên.”
Hứa Thâm: “......”
Ưu nhã Hứa quản gia bị một màn này dọa tới rồi, lập tức gia tốc.
Kỷ Miên dùng cằm cọ cọ vai Phong Thiển.
Phong Thiển: “......”
Thật ngứa......
Phong Thiển tận lực bỏ qua, âm thầm mà cùng hệ thống đối thoại: “Ngươi xác định dùng nước lạnh thì sẽ hết nóng hừng hực à?”
Hệ thống: “Đúng vậy ký chủ, mảnh nhỏ uống ít, tắm nước lạnh liền có thể.”
Phong Thiển gật đầu, độ ấm của thiếu niên trong lòng ngực rất cao, cô không hiểu sao có cảm giác hơi nóng.
Phong Thiển thở dài nhỏ đến không thể phát hiện.
Xem ra, về sau phải giám sát chặt chẽ mảnh nhỏ chút.
Hứa quản gia hoả tốc về biệt thự.
Kỷ Miên gắt gao ôm Phong Thiển.
Phong Thiển gần như ôm nửa người Kỷ Miên, mới đem hắn xuống xe được.
Hứa Thâm đã đi tới, “Tiểu thư, tôi tới đem cậu ấy đưa tới phòng đi.”
Xinh đẹp con ngươi Phong Thiển chớp chớp.
“Được.”
Cô trả lời.
Hứa Thâm muốn mang Kỷ Miên từ trong tay Phong Thiển đi.
Nhưng mà.
Xấu hổ.
Kỷ Miên gắt gao ôm nữ hài, cũng không chịu buông tay.
Hứa Thâm cũng không dám dùng sức.
Hệ thống: Một màn này giống như có cảm giác quen thuộc...... (Quen thuộc ở đâu nhỉ?