Editor: Nha Đam
Phong Thiển nằm ở trên giường phòng cho khách, trong đầu lộn xộn.
Gương mặt trắng nõn ngoài ý muốn nóng lên.
Cô lăn qua lộn lại, cũng ngủ không được.
......
Khuya khoắt.
Phong Thiển đầu tóc hơi tối, mặc chiếc áo ngủ hình con gấu đáng yêu ra ngoài cửa xem xét, trái phải nhìn nhìn, mới rón ra rón rén mà đi ra phòng cho khách.
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi lại làm gì?”
Phong Thiển dừng lại bước chân, chớp mắt.
“Ta sợ mảnh nhỏ bị cảm.”
Cô nghiêm trang.
Hệ thống: “......”
Có ma mới tin ngươi......
Phong Thiển thật cẩn thận mà đẩy cửa phòng ngủ ra, tận lực không phát ra âm thanh.
Cô rón ra rón rén mà đi đến mép giường, nhẹ nhàng kéo một cái ghế dựa lại đây ngồi xuống.
Phong Thiển một tay chống cằm, nhìn thiếu niên trên giường đang ngủ say.
Ánh trăng thanh lãnh chiếu trên khuôn mặt tinh xảo của hắn, phác hoạ ra đường cong đối đẹp đến mức tận cùng phương.
Thiếu niên hô hấp thực nhạt, nhẹ nhàng, giống như lông chim bay xuống.
Mảnh nhỏ cũng thật đẹp.
Phong Thiển nhìn đến xuất thần, ma xui quỷ khiến dò ra tay về phía thiếu niên, đầu ngón tay xoa xoa mắt hắn.
Cô có chút phát ngốc.
Mảnh nhỏ thật sự rất ngoan.
Cũng thực đáng yêu.
Chính là......
Mộ Diễn hắn, vì cái gì lạnh nhạt như vậy.
Hơn nữa, hắn sẽ tiếp thu đoạn ký ức này sao?
Phong Thiển hiện tại có chút sợ hãi nhìn thấy Mộ Diễn người đó.
Cô cùng mảnh nhỏ đã như vậy.
Khi gặp lại, Phong Thiển cũng không biết nên đối mặt với Mộ Diễn như thế nào.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Ừm.
Cùng lắm thì lần sau nhìn thấy Mộ Diễn, trực tiếp thân* đi lên?
Dù sao là mảnh nhỏ hôn* cô trước.
(*Thân vừa mang nghĩa là gần gũi, thân thiết hoặc là hôn)
......
Nhìn nhìn, Phong Thiển ghé vào mép giường cũng mơ mơ màng màng ngủ rồi.
-
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa kính hơi mỏng chiếu vào.
Gương mặt như họa thiếu niên giật giật mí mắt, lông mi thật dài run rẩy một chút.
Kỷ Miên mở to mắt, có chút mờ mịt mà nhìn nhìn trần nhà.
Giật giật ngón tay, thiếu niên phát hiện tay mình bị người nắm.
Kỷ Miên nghiêng mắt, thấy được ghé vào mép giường, tắm mình dưới ánh mặt trời là Phong Thiển.
Cô mặc chiếc áo ngủ hình con gấu, đáng yêu đến phạm quy.
Thiếu niên có chút ngốc lăng, đầu còn có chút đau.
Ký ức linh tinh vụn vặt vọt vào trong đầu.
Hình ảnh tối hôm qua rải rác, chắp vá không hoàn chỉnh.
Thiếu niên nhẹ nhàng tới gần nữ hài.
Hô hấp đối phương nhẹ nhàng, dung nhan khi ngủ điềm mỹ an tĩnh.
Kỷ Miên thấp thấp mà khẽ cười một tiếng.
Ngủ thật ngon.
Thời gian ngưng lại giờ phút này.
Thiếu niên nâng ngón tay thon dài lên, vén tóc mai qua mang tai cho cô.
Hắn vươn ngón trỏ, cẩn thận mà chọc chọc khuôn mặt trơn mềm của cô.
Phong Thiển bị Kỷ Miên chọc tỉnh.
Cô mở to một đôi mắt mê ly buồn ngủ, ngơ ngác mà ngẩng đầu.
Phong Thiển chớp chớp mắt, không vui mà vỗ vỗ quai hàm.
Bộ dáng tức giận của cô vẫn đáng yêu vô cùng.
Phong Thiển có chút tức giận mà nhào trên người Kỷ Miên.
“Ai cho cậu đánh thức tớ!”
Kỷ Miên theo bản năng mà đỡ lấy eo cô, sợ cô rơi xuống.
Bộ dáng tức giận của cô, làm người ta rất muốn bắt nạt cô.
Kỷ Miên cong cong môi, bàn tay còn lại, không sợ chết mà chọc chọc Phong Thiển khuôn mặt phồng lên của Phong Thiển.
Phong Thiển: “......”
Tức giận!
Mảnh nhỏ lại không ngoan như vậy.
Cô tức giận mà cắn một ngụm lên ngón tay hắn.
Lần này không nhẹ không nặng, Kỷ Miên cảm giác có chút ngứa, thấp thấp mà nở nụ cười.
Phong Thiển trừng mắt nhìn hắn: “Cậu cười cái gì?”
Kỷ Miên ho nhẹ một tiếng, ngừng ý cười, “Cậu quá đáng yêu.”
Phong Thiển nghi hoặc mà híp híp mắt.
Cô từ trên người Kỷ Miên tránh ra, ngồi ở mép giường, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.
“Cậu có biết tối hôm qua cậu đã làm cái gì sao?”
Tâm Kỷ Miên lộp bộp một chút, “Cái gì?”
Cái này hắn thật đúng là nghĩ không ra.
Phong Thiển nhướng mày, nghiêm trang nói: “Cậu tối hôm qua hôn tớ.”
Kỷ Miên: “......”
Mặt đột nhiên nóng lên.
Hắn...... Hôn đối phương sao......
Phong Thiển để sát vào thiếu niên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu hôn tớ rồi, tớ môn hôn trở về tiếp.”
Kỷ Miên: “!”
Sau đó chính là, Phong Thiển đè nặng Kỷ Miên ở trên giường hôn một trận mới mang theo Kỷ Miên xuống lầu ăn bữa sáng.