Editor: Nha Đam
Phong Thiển: “......”
Mấy người thật nhàm chán?
Cô có chút không kiên nhẫn mở miệng: “Nói xong rồi sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của cô không hiểu sao lại khiến người ta có chút lạnh sống lưng.
Đối phương hiển nhiên sửng sốt, ngập ngừng nói: “Nói...... Nói xong.”
“Vậy thì đừng nói nhảm nữa, động thủ đi.”
Phong Thiển khởi động tay, một cánh tay trắng lộ ra dưới ánh nắng, có chút chói mắt.
Cô a một tiếng.
Đúng là một lũ nhàm chán.
Tống Dập và hai người kia nhìn nhau.
Đánh thật à?
Cho đến khi nắm đấm của đối phương đánh vào người mình, đám người Tống Dập mới thầm nghĩ một tiếng! Lập tức đánh trả.
......
Một phút sau. . ||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Cô gái thong thả ung dung mà thu tay về, sửa sang lại góc áo bên dưới có chút nhăn, ánh mắt cô đạm mạc mà nhìn ba người trước mặt nằm hình chữ X trên mặt đất.
Một bầy gà yếu ớt.
Còn dong dong dài dài.
Thật là phiền phức.
Mặt mũi ba người đều đã bầm dập, bị đánh đến mức khó nhận ra ai với ai, đau đớn ôm chặt nơi bị đánh, tiếng than khóc vang vọng khắp rừng hoa anh đào.
Ai có thể ngờ rằng một cô gái trông yếu ớt như vậy chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đánh ba thiếu niên mạnh khỏe đến bầm dập, mặt mũi sưng tấy, khóc lóc thảm thiết.
Vẻ mặt ba người giống như nhìn thấy quỷ vậy, nhìn chằm chằm Phong Thiển.
Ánh mắt như muốn ăn thịt cô.
Thật là vừa hận vừa sợ.
Phong Thiển phớt lờ ánh mắt của ba người, cúi xuống nhìn họ.
“Về sau không cho phép xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa.”
Phong Thiển chỉ chỉ nam sinh phía sau.
“Nếu ta lại thấy các ngươi lắc lư trước mặt hắn nữa, ta thấy một lần đánh một lần.”
Ba người: “!”
Thật là tự tạo nghiệp không thể sống!
Thiếu niên đột nhiên bị gọi đột nhiên có chút kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái, có chút sững sờ.
Vừa rồi cô gái đem một đám ba người kia đánh ngã mà vẫn bình an vô sự không bị thương một chút nào, đã khiến cậu rất kinh ngạc rồi.
Hiện tại, khiến cậu càng khiếp sợ hơn chính lời nói của cô.
Cô ấy... có ý gì?
Là đang, bảo hộ cậu sao......
Nhưng tại sao?
Cậu ấy cúi đầu xuống, đôi mắt xinh đẹp như bị một tầng sương mù bao phủ, có chút bối rối.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên và nói: “Cảm ơn“.
Giọng nói của cậu rất nhẹ, trong giọng nói lạnh lùng có chút cẩn thận.
Phong Thiển quay đầu. Kỷ Miên cảm thấy đối phương giống như đã khám phá ra vùng đất mới, nhìn chằm chằm mình với vẻ thích thú.
Mảnh nhỏ nói lời cảm ơn sao?
Không hiểu sao Phong Thiển lại cảm thấy rất vui.
Cô mím môi trả lời: “Không có gì.”
Kỷ Miên cảm thấy không được tự nhiên khi thấy cô đang nhìn mình chằm chằm như vậy.
Cậu luôn không thích người khác nhìn mình quá nhiều.
Đặc biệt là nữ sinh.
Tuy nhiên, người con gái trước mặt này cậu lại không chán ghét như vậy mà khiến cậu cảm thấy hơi... lúng túng..
Giống như là, mình không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.
Bầu không khí này không kéo dài lâu.
Lạch cạch --
Tập tài liệu trong tay của Ủy viên ban kỷ luật thường xuyên bị kiểm tra rơi xuống sàn trong tích tắc.
Ủy viên ban kỷ luật theo thường lệ đi kiểm tra, văn kiện trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn hắn.
Ủy viên ban kỷ luật nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi nhặt tài liệu lên.
Hắn nhìn xem ba người trên mặt đất, rồi lại nhìn Kỷ Miên cùng Phong Thiển đứng ở đối diện.
Hắn ôm văn kiện, lấy hết can đảm tiến lên, giọng nói run run: “Em... Các em đánh nhau sao?”
Phong Thiển: “......”
Có vẻ như bị bắt rồi.
Cô có chút chột dạ nhìn lên trời.
Điều gì xảy ra nếu tôi bị bắt?
Hệ thống: “Dựa theo kịch bản bình thường, ký chủ, ngươi hẳn là sẽ bị mời phụ huynh.”
Hệ thống bình tĩnh nói.
Phong Thiển: “!”
Mời phụ huynh?! Cô sẽ phải mời phụ huynh?
Không được.
Phiền thật đấy.
Thật sự rất mất mặt!
Nhìn vẻ mặt luôn thay đổi của cô gái trước mặt, Kỷ Miên cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.
Cậu khẽ cười một tiếng, chậm rãi nhấc chân, thân mình chắn trước mặt Phong Thiển, cậu bình đạm mà nhìn ủy viên ban kỷ luật trước mặt, thanh âm đạm mạc: “Là em đánh họ.”
{Beta - 10:30 18/10/2020}