Editor: Nha Đam
Phong Thiển vẫn nhớ rằng mình đã vô tình tình cờ gặp một thiếu niên trước cửa hàng bán bánh ngọt.
Trên người đối phương tràn ngập hương vị ngọt ngào của kẹo sữa.
Cô chỉ nghĩ rằng đối phương có thể thích loại kẹo sữa ngọt ngào này.
Vì vậy, đã mua một ít trong cửa hàng của trò chơi.
Nếu sau này gặp được nhau ở hiện thực, có thể mua nhiều một chút.
"Cho cậu một viên kẹo."
Thanh âm của cô thực sự mềm mại.
Nếu đối phương không phải mặc trang phục của nam, chỉ cần nghe giọng nói này, nhất định sẽ cảm thấy người vừa nói là một cô gái.
Nhưng cố tình Phong Thiển hiện tại chính là nam tử trang phục.
Hành vi đưa kẹo này, thật khiến người ta không hiểu được.
An Điềm Điềm ở một bên sững sờ hoàn toàn.
Tình huống gì đây?
Bầu không khí giữa chị mình và Hoa Dâm Bụt có chút gì đó vi diệu......
Còn có, chị ấy đưa viên kẹo đấy là có ý gì?
Tuy nhiên, điều khiến An Điềm Điềm trở nên bí ẩn hơn cả chính là việc Diệp Cẩn từ từ thu tay lại, cầm chiếc kẹo sữa trong lòng bàn tay.
Hắn ngoan ngoãn cụp mắt xuống, "Cảm ơn."
Câu cảm ơn thật nhẹ ngàng.
An Điềm Điềm: "......"
Bộ dáng của hai người đối diện cực kỳ ngoan ngoãn, mềm mại.
Một người đưa kẹo.
Một người thì nhận lấy, nói lời cảm ơn.
Rất giống hai đứa nhỏ, người này đưa cho người kia đồ vật gì đó, tâm tư đơn thuần, lại thập phần tốt đẹp.
Tại sao cô lại cảm thấy chị ấy và Hoa Dâm Bụt có cảm giác CP cực mạnh mẽ?
An Điềm Điềm cảm thấy lúc này cô giống như một bóng đèn điện siêu lớn.
Cô thầm cân nhắc, có nên tránh trước không?
"Không cần cảm ơn." Cô trả lời lại thiếu niên.
Đối thoại giữa họ thực sự lễ phép, lại không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác thực sự tốt đẹp.
Thật ngọt ngào.
An Điềm Điềm buồn bực, lặng lẽ kéo Phong Thiển sang một bên.
Phong Thiển bị đối phương kéo làm cho choáng váng.
"Chị, tình hình giữa chị và anh ấy là như thế nào đấy?"
Cảm giác rất quen thuộc......
Phong Thiển: "Tình hình?"
"Chính là, chị cùng anh ta có quan hệ gì?" An Điềm Điềm giải thích.
Phong Thiển dừng một chút, chậm rãi trả lời: "Không có quan hệ gì......"
Bây giờ, chỉ trong trò chơi, mảnh nhỏ không liên quan gì với cô.
Ngay cả lúc trước cô tìm hắn, mảnh nhỏ đều là vội vàng offline, tránh né cô.
Cho nên, còn không có quan hệ.
"Không có quan hệ gì?" An Điềm Điềm hiển nhiên không tin.
Nhưng chị ấy trông không giống như nói dối.
Cho nên......
Tình huống của hai người rốt cuộc là như thế nào?
"Chị, chị thích anh ấy sao?"
An Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi, mắt biểu lộ thần sắc bát quái.
Phong Thiển ngẩn ra, không nói chuyện.
Thích sao?
Cô không hiểu được cảm giác của mình với mảnh nhỏ rốt cuộc là cái gì.
Chỉ là mơ hồ cảm thấy, hẳn là...... rất để ý đi.
Thiếu niên ở một bên an tĩnh mà nhìn Phong Thiển.
Ngay từ khi cô bị kéo đi, ánh mắt của hắn đã rơi trên người đối phương.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn An Điềm Điềm lôi kéo cánh tay cô.
Trong lòng, không hiểu sao có chút không vui.
Cảm giác này là không thể giải thích được.
Xa lạ nhưng lại mê mang.
Cứ như thể... đồ của mình bị người khác cướp đi vậy.
Diệp Cẩn bị ý nghĩ này của mình dọa hoảng sợ.
Thiếu niên nhẹ nhàng cắn cắn môi, đầu ngón tay không được tự nhiên mà nắm góc áo.
Đôi mắt đen nhánh càng thêm mê mang.
Nó giống như bị nhòe bởi hơi nước.
Một lúc lâu sau, hắn cụp mắt xuống, khẽ thở dài.
An Điềm Điềm thấy Phong Thiển không trả lời, cũng không hỏi thêm câu nào.
Nhưng... Nhìn bộ dạng của chị ấy, chính là thích rồi.
Cho nên......
An Điềm Điềm làm quen trước.
"Ừm, tôi có việc phải làm nên đi trước nhé!" Cô nói với Diệp Cẩn
An Điềm Điềm vỗ vai Phong Thiển, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.
Phải tạo cho bọn họ cơ hội.
Thật tuyệt nếu Hoa Dâm Bụt trở thành anh rể của mình!
Hí hí......
An Điềm Điềm đi rồi, bầu không khí trong thư phòng có chút ngưng tụ.
Cả hai đều im lặng.
Diệp Cẩn rũ mắt không tiếng động nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn.
Phong Thiển cũng yên lặng đứng ở một bên, ngoan ngoãn mà nhìn đối phương.