Editor: Nha Đam
Người nằm trên giường bệnh là mẹ ruột của hắn.
Đối phương hôn mê bao lâu rồi?
Hắn cũng không thể nhớ rõ.
Cuộc sống của hắn vô cùng đơn điệu.
Kiếm tiền, chuyển khoản, sau đó đi đến bệnh viện.
Nó không là gì hơn ngoài ba điều này.
Dường như chỉ còn lại ba điều trong cuộc đời anh. Nó giống như một bản nhạc lặp đi lặp lại liên tục.
Cho đến khi... Một chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc đời hắn.
Nghĩ đến điều này, khuôn mặt không cảm xúc của hắn từ từ xuất hiện một nụ cười khó nhận ra.
Hắn lặng lẽ canh giữ giường bệnh đến tận khuya mới chậm rãi trở về nhà.
...
Ngày hôm sau.
Bên trong Tập đoàn Phong Vân.
Thiếu niên anh tuấn cao ráo từ từ mở cửa kính.
Hắn không nhanh không chậm bước đến quầy lễ tân.
Tiểu tỷ tỷ ở quầy lễ tân nhìn lên đã bị dung mạo của đối phương làm cho ngạc nhiên.
Thật đẹp trai...
Thật dễ thương......
Mái tóc đen ngắn của thiếu niên hơi rối nhưng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp.
Hắn có nước da trắng trẻo, làn da của hắn trông đẹp hơn cả con gái. Đôi mỗi cũng có màu đỏ.
Điều đáng chú ý hơn là chiếc dây băng màu trắng bạc trên trán.
Trông hắn có vẻ ngoan mềm, bên trên là áo sơ mi màu trắng và chiếc quần jean, bộ trang phục này khiến hắn càng trở nên mềm mại và dễ thương hơn.
Dùng một từ để hình dung, giống như... cún con.
Khi đối phương đến gần, trong không khí dường như tràn ngập mùi sữa ngọt ngào.
Tiểu tỷ tỷ tại quầy lễ tân nhìn đối phương một hồi, sau đó mới phản ứng kịp, lớn tiếng hỏi hắn: "Ngài có hẹn trước không?"
Diệp Cẩn mím môi, khẽ đáp: "Lâm Diệp, Lâm phó tổng có hẹn tôi."
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân gật đầu hỏi: "Vậy xin hỏi ngài tên gì."
"Diệp Cẩn."
Thiếu niên trả lời.
"Được, ngài chờ một chút."
Cô gái ở quầy lễ tân gọi điện thoại, nói xong mỉm cười nhìn thiếu niên, "Chào anh Diệp, làm phiền anh lên phòng khách tầng 5 đợi một lát. Lâm phó tổng sẽ tới đó sau."
Thiếu niên gật đầu, lẳng lặng xoay người đi vào thang máy, giơ tay ấn nút tầng 5.
Cho đến khi thiếu niên rời đi, mấy cô gái ở quầy lễ tân vẫn chưa hết ngây ngốc.
Các cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của thiếu niên với vẻ mê đắm.
Đúng là một thiếu niên đáng yêu!!!
Thật sự muốn ôm hắn về nhà...
Trong phòng khách.
Hắn từ từ mở cửa, bên trong đã có một người.
Đối phương trạc tuổi hắn.
Một thiếu niên dương quang soái khí.
Nhìn thấy có người đi vào, Giang Lâm vội vàng ngẩng mặt lên khỏi điện thoại, vươn đầu nhìn.
Cậu nhìn Diệp Cẩn chằm chằm, đánh giá.
Diệp Cẩn phớt lờ tầm nhìn của đối phương, kéo một chiếc ghế ra, tùy ý ngồi xuống.
Hắn cảm thấy người này không phải là người bộ y phục màu đỏ rượu đó.
Giang Lâm sờ sờ cằm, thầm tự hỏi, nam nhân này không tệ!
Tuy nhiên, cũng không giống Lão đại.
Hẳn không phải là Lão đại.
Ngay cả khi Lão đại điều chỉnh mức độ làm đẹp, cũng không giống người kia.
Như vậu, người này là Tiên Tôn với ID là Hoa Dâm Bụt.
Giang Lâm cố gắng chào hỏi: "Này anh bạn, anh có phải là Tiên Tôn, Hoa Dâm Bụt không?"
Nghe thấy tiếng, Diệp Cẩn ngước mắt lên nhìn đối phương rồi gật đầu.
"Đúng vậy."
"Ồ." Giang Lâm gật đầu.
Quả nhiên như thế.
Cậu muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng khi người kia có vẻ yên lặng, Giang Lâm liền rút lại ý định.
Nói chuyện chán chê, khi nào thì Lão đại mới tới?
Cậu phải ôm chặt lấy chân của Lão đại!
Nếu trở thành anh em tốt với Lão đại thì sao?
Hehe...
Chỉ cần nghĩ đã thấy hạnh phúc rồi.
Giang Lâm cảm thấy rất vui.
Một lúc sau, cửa phòng khách bị đẩy ra.
Lâm Diệp bước vào.
Giang Lâm hai mắt đột nhiên sáng lên, cậu lao tới không nói lời nào.
Cậu ôm lấy vai Lâm Diệp: "Lão đại, là tôi! Ôm Boss Không Buông Tay đây!"
Giang Lâm trong tiềm thức nghĩ rằng Phong Thiển sẽ là người tiếp theo đi vào, vì vậy cậu lao về phía trước mà không hề nghĩ đến. Hoàn toàn quên rằng người đến cũng có thể là Lâm Diệp, Lâm phó tổng đã hẹn bọn họ qua điện thoại.
*******
Đợi cả ngày cuối cùng cũng được đăng chương mới