Liên Phong đang bị bài ca ma quỷ đắc ý của Lâm San tra tấn bỗng phát hiện nàng không hát nữa. Không khỏi kỳ quái, nghiêng tai nghe ngóng một lát, vẫn không nghe nửa phần động tĩnh như trước, trong lòng lo lắng. Nha đầu kia rõ ràng một khắc cũng không chịu yên, giờ phút này đột nhiên không nói tiếng nào, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Liên Phong có chút sốt ruột, thử kêu nàng một tiếng, phía sau vách đá không ai trả lời.
Một khắc kia, bất an trong lòng hắn trỗi dậy, rốt cục nhịn không được xoay người đi về hướng ôn tuyền nhìn thử.
Vừa liếc mắt đã thấy một bộ dáng làm người ta si mê! Hơi nước nóng trong ôn tuyền dâng lên, bao phủ thân ảnh nhỏ nhắn. Nàng mình trần ngâm trong suối, tóc dài đen nhánh thả xuống tấm lưng trắng nõn mềm mại, cánh tay không nhúc nhích đặt trên bờ đá, tựa hồ là đang ngủ.
Trong cơ thể nhất thời có một luồng nhiệt dâng thẳng lên ót, ngay cả mặt nạ lạnh băng tựa hồ ấm hơn.
Nha đầu kia chẳng lẽ không biết ở trong ôn tuyền lâu sẽ dễ ngất xỉu? Còn có thể ngủ! Liên Phong có chút bất đắc dĩ, cắn răng dụng công khắc trụ nhiệt lưu trong cơ thể, đi qua phía ôn tuyền.
Giờ khắc này, Lâm San đã ngủ không biết trời trăng gì. Kỳ thật cũng không thể trách nàng, muốn trách thì trách độc hoa của Ô Nguyệt thất nữ tặc, tuy nàng không có võ công, hít vào không nhiều lắm, lúc ấy vẫn chưa có bệnh trạng gì nhưng dù sao cũng đã hít phải mà nay còn bị hơi nóng kích thích nên độc tố bị kích hoạt. Vì thế nàng nằm trong ôn tuyền ngủ mê man, thậm chí có người tới gần cũng không hay biết.
Trên đời này có một câu là "Khoảng cách sinh ra cái đẹp" xác thực không sai. Khi Liên Phong nhìn Lâm San từ vách đá, cảm thấy nàng tựa như tiên nữ lạc xuống trần gian, thiếu chút nữa mất bình tĩnh. Khi đến gần chỗ mới phát hiện tiên nữ không có hình tượng ghé mặt trên bờ đá mà ngủ, miệng há ra, khóe miệng còn chảy nước miếng, nhất thời dở khóc dở cười.
Trên đời này sao lại có nữ tử lôi thôi lếch thếch như vậy? Nhưng vẻ lôi thôi lếch thếch lại khiến nàng có vẻ chất phác đáng yêu, tràn ngập linh khí, làm người ta lơ đãng, tim đập thình thịch.
"Tống Lạc!" Liên Phong ngồi xuống gọi nàng.
Lâm San không nhúc nhích, vẫn ngủ say như trước.
"Trời sắp tối, nếu không tỉnh dậy sẽ không kịp xuống núi." Liên Phong lại nói.
Lâm San tiếp tục nhắm hai mắt.
Rốt cục, Liên Phong tung đòn sát thủ: "Không xuống núi sẽ không có cơm ăn."
Theo lý, những lời này có thể khiến Lâm San đang ngủ cũng có thể tỉnh lại nhưng hôm nay có chút quỷ dị, nàng ngủ say như vậy, thật giống như... Giống như vĩnh viễn không tỉnh lại.
Ý tưởng này vừa lóe lên trong đầu Liên Phong, hắn bỗng nhiên nghĩ ra được điều gì, thân thủ lay người Lâm San, miệng gọi tên nàng, mặt khác lấy tay bắt mạch của nàng.
Quả nhiên! Liên Phong giật mình, dĩ nhiên biết được nàng không đơn thuần là ngủ.
Mắt thấy tình huống nguy cấp, hắn càng khẩn trương, hai tay nâng tay Lâm San, không mất nhiều sức bèn ôm nàng từ trong ôn tuyền lên. Tiếng động lớn như vậy mà vẫn không làm Lâm San tỉnh lại, thân thể mềm mại vô lực ướt át dán hết vào lòng Liên Phong.
Thân thể mềm mại bị ôn tuyền làm đỏ bừng quả thực giống mỹ vị đã bày sẵn trên bàn nhưng giờ phút này Liên Phong đã không còn tâm tư nào khác, hắn cầm quần áo phủ lên người nàng, vận công chậm rãi truyền chân khí từ sau lưng cho nàng.
Đây quả là một quá trình đấu tranh tâm lý cực kỳ gian nan, nhìn nữ nhân mình yêu hôn mê bất tỉnh, mặc dù chỉ vài giây nhưng giống như đã chờ đợi thật lâu.
Rốt cục, sau một lúc chân khí luân chuyển trong cơ thể Lâm San, nàng bắt đầu động đậy. Ngón tay hơi hơi giật, miệng giống như đang thì thào.
Liên Phong vội vàng ngưng vận công, ôm Lâm San vào lòng kêu tên nàng: "Tống Lạc! Tống Lạc!"
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Lâm San nghe được có ai kêu Tống Lạc, còn giống như là tiếng của Liên Phong, nhất thời có chút bất mãn, miệng lẩm bẩm: "Tống Lạc cái gì, ta họ Lâm, gọi ta là Lâm San, Lâm San, Lâm San..."
Thấy Lâm San mê sảng, Liên Phong có chút sốt ruột, tiếp tục kêu: "Tống Lạc, tỉnh lại, đừng ngủ! Tống Lạc!"
"Đã nói không được gọi Tống Lạc, ta là Lâm San, Lâm... Khốn kiếp, ta ngủ một chút..."
Thấy Lâm San không khôi phục thần trí, Liên Phong có chút nóng nảy, liền sau đó hắn bỗng nhiên nghĩ ra được việc gì, thử gọi: "Lâm San..."
Thanh âm của hắn không lớn nhưng Lâm San lại run một chút, miệng thì thào.
"San San." Liên Phong lại gọi.
Ai? Ai kêu tên nàng? Từ khi xuyên qua cổ đại tới nay, Lâm San đã thật lâu rồi không nghe ai gọi tên thật của mình, có chút xa lạ lại hết sức quen thuộc, giống như khi cha mẹ gọi mình, thân thiết như vậy làm người ta hoài niệm.
"Ba... Mẹ..." Lâm San thốt ra lời vô nghĩa, rốt cục mở mắt, "Ba! Mẹ! Ba..." Nàng rốt cục thấy rõ người trước mắt, căn bản không phải là ba mẹ, chẳng qua chính mình nằm mơ mà thôi. Một khắc kia, nàng vô cùng khổ sở, nhìn Liên Phong, hốc mắt liền đỏ.
Liên Phong chưa kịp cao hứng vì Lâm San đã tỉnh lại liền phát hiện nàng rơi nước mắt trước mặt mình, điều này làm người chưa từng thấy con gái khóc như hắn trở tay không kịp.
"San San, ngươi sao vậy?" Hắn hỏi.
Lâm San không trả lời hắn, ngược lại khóc lớn hơn, hết nước mũi lại tới nước mắt, hình tượng thật không hay ho.
"Đừng khóc..." Liên Phong chưa bao giờ an ủi con gái, thấy nàng khóc thương tâm như vậy, trong lòng cũng khổ sở theo, không nghĩ nhiều liền ôm nàng vào lòng.
Quanh thân ấm áp, Lâm San càng khóc dữ hơn, tay nắm chặt vạt áo của hắn như thể sợ cơ hội được ủ ấm như vậy sẽ không có thêm lần nào nữa.
Cứ như vậy, Lâm San vẫn khóc từ khóc nức nở đến không còn khí lực gì mới ghé vào lòng Liên Phong kéo kéo.
Thấy Lâm San ngừng khóc, Liên Phong lúc này mới cảm thấy thư thái trong lòng một chút, do dự trong chốc lát, thân thủ sờ sờ đầu người đang nằm trong lòng, vén từng lọn tóc ướt sũng sang một bên... Bỗng người trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt vừa khóc, cái mũi hồng hồng, ánh mắt thũng, trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt.
Nàng nói: "Ta không mặc quần áo..."
Liên Phong đỏ mặt, vội vàng lấy quần áo che lại cho nàng: "Ta không phải cố ý..."
"Hư!" Tay Lâm San đè miệng hắn lại, khi ngón tay mềm mại chạm môi, thần kinh Liên Phong đều dựng lên, không đợi hắn phản ứng, Lâm San đã vươn tay lấy mặt nạ trên mặt hắn.
"Không cần!" Liên Phong theo phản xạ chụp tay Lâm San, lực đạo rất lớn, làm Lâm San hơi đau nhưng nàng không buông tay, nhìn Liên Phong trông mong, ánh mắt vừa khóc xong còn hồng hồng, nước mắt lưng tròng, bộ dáng khiến người ta mềm lòng.
Liên Phong không tự giác buông ra, tay vừa buông, mặt nạ đã bị Lâm San gỡ xuống.
Giống như người mù lâu không thấy ánh sáng, lần đầu thanh tỉnh để người ta nhìn thấy mặt mình, hắn thậm chí không biết nên có biểu tình gì, chỉ đối mặt, yên lặng nhìn đối phương.
Khí nóng trong suối bên cạnh không ngừng bốc lên làm tầm mắt có chút mông lung, Lâm San kinh ngạc nhìn Liên Phong, khuôn mặt này giống Đỗ Hạo như đúc, trong lòng đã có cảm giác không bình thường.
Đúng vậy, bọn họ quả thật giống nhau, khóe mắt đuôi mày đều giống như tạc nhưng lại làm người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Liên Phong ánh mắt nhu hòa, trong suốt làm người ta an tâm một cách khó hiểu. Cứ như vậy, nàng nhìn hắn, không thể rời mắt... Rút cuộc nhịn không được, tay khẽ sờ lên mặt hắn.
Từ lúc dùng mặt nạ, hắn thậm chí nghĩ cả đời này cũng không tháo xuống nhưng giờ đây bị người mình yêu sờ soạng, cử chỉ của nàng thực mềm mại, chậm rãi, bao nhiêu nét sinh động, chân thật đều hé trên gương mặt.
Cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Trong lòng hắn bỗng nhiên xúc động một cách khó hiểu, rất muốn hôn nàng, muốn điên lên được. Ý niệm trong đầu vừa phát sinh, rốt cuộc không ức chế được, hắn nhẹ nhàng phủ lên môi nàng.
Cái hôn thứ hai này của bọn họ vẫn như trước, vừa ngây ngô vừa không có một chút kỹ xảo. Lâm San ngẩn người rồi như con mèo nhỏ ôn nhu đáp lại làm Liên Phong không thể kiềm chế được nữa. Hắn nhanh chóng ôm chặt cô gái trong lòng, tay nâng gáy nàng, chậm rãi hôn sâu.
Đó là một nụ hôn rất rất dài, không kịch liệt như lần đầu tiên nhưng so với lần đầu tiên càng làm người ta trầm luân trong đó, không thể tự kiềm chế. Lâm San cảm thấy toàn bộ thân thể đều nóng lên như lúc ngâm mình trong suối nước nóng và so với ở trong suối thì càng nóng hơn vì ý loạn tình mê.
Vừa hôn xong, nàng thiếu chút nữa rũ xuống, tay nắm chặt vạt áo Liên Phong, nằm trong ngực hắn thở dốc.
"Có muốn biết chuyện xưa về nó hay không?" Liên Phong ôm chặt cô gái trong lòng, lấy mặt nạ nàng đang túm trong tay, chậm rãi vuốt ve chất bạc bên ngoài có chút suy tư.
"Được..." Lâm San gật đầu, tham luyến cọ cọ vào lòng hắn.
Đây quả thật là một chuyện hoang đường bất đắc dĩ.
Đương kim hoàng thượng kết hôn muộn, hai mươi ba tuổi đăng cơ mới lập hậu là Diêu thị. Sau khi kết hôn không lâu, Diêu thị hoài thai, vừa sinh hạ đã được long nhan đặt tên là Hạo, ngụ ý rộng lớn, chiếu cáo thiên hạ phong Đỗ Hạo làm thái tử, đại xá thiên hạ, khắp chốn mừng vui.
Nhưng trong khi cả nước đang hân hoan, không ai ngờ Diêu hậu sau khi hạ sinh thái tử, bà mụ phát hiện trong bụng hoàng hậu còn có một đứa bé nữa.
Đối với hoàng thất mà nói, song thai là điềm xấu dị thường, nếu trong cung có phi tử sinh hạ song thai, đều vụng trộm giết một giữ một. Nhưng giờ đây lại là song tử của hoàng hậu, bà mụ cũng khó xử định bẩm tấu lên trên.
Ngay sau đó, Diêu hoàng hậu còn suy yếu bỗng nắm chặt tay bà mụ, lắc đầu.
Diêu thị còn nữ nhi của Khai quốc đại tướng quân Diêu Kiếm, từ nhỏ sinh ra trong nhà quan, đối với chuyện của hoàng thất cũng am hiểu, nàng biết đứa bé này không nên xuất hiện trên đời vì không lâu sau thế nào cũng mang đến phiền toái cho huynh trưởng vừa sinh của hắn.
Diêu thị không muốn chứng kiến cảnh hai huynh đệ phản bội, cốt nhục tương tàn nhưng cũng không nghĩ vì thế mà tự tay giết chết con mình, sau một hồi lo lắng đã quyết định nhân lúc tất cả mọi người chưa phát hiện chân tướng liền đưa đứa bé xuất cung.
Diêu thị gạt mọi người, vụng trộm liên lạc với ẩn sĩ giang hồ Tu La Đao Liên Khuông là huynh đệ kết nghĩa với gia tộc mình, phó thác đứa bé cho hắn, cầu khẩn hắn mang nó đi càng xa càng tốt. Nàng còn đưa một mặt nạ, hy vọng đến lúc nó được mười sáu tuổi sẽ không có ai nhìn được mặt thật của hắn.
Liên Khuông cô độc cả đời, không có con, sau khi tiếp nhận nhờ vả của Diêu thị, hắn một mình ôm đứa bé ẩn cư nơi thâm sơn, dạy hắn đạo lý làm người, đem tu vi cả đời truyền thụ cho hắn, cũng đặt cho hắn tên là Liên Phong, ngụ ý trôi qua như gió, không bị ràng buộc.
Hết thảy mọi chuyện đã dàn xếp êm xuôi ngay từ đầu như vậy nên ngay cả huynh đệ song sinh với Liên Phong là Đỗ Hạo cũng không biết trên đời này mình còn có một đệ đệ giống mình như đúc.
Nhưng ông trời quả là cố tình trêu ngươi, năm Liên Phong mười sáu tuổi, Liên Khuông đã cao tuổi tự biết mình không còn sống được bao lâu nên tự tay đeo mặt nạ Diêu thị đưa cho lên mặt Liên Phong, dặn hắn cả đời không được tháo xuống rồi qua đời. Liên Phong tự nhiên cẩn tuân lời dạy, sau đó rốt cuộc không gỡ mặt nạ xuống.
Đến năm mười chín tuổi, hắn đang luyện đao trong núi, chợt nghe âm thanh chém giết cách đó không xa truyền đến bèn đi nghe ngóng. Mắt thấy một đám người đang vây sát hai nam tử trung niên vả lại dường như hai người này tựa hồ không chống đỡ được bèn bật đao tương trợ, dùng đao pháp kì diệu cứu được hai người kia.
Khi đó hắn làm sao biết hai người trước mắt này là đương kim hoàng thượng Đỗ Di cải trang vi hành cũng chính là phụ thân chưa từng gặp qua.
Đỗ Di được Liên Phong cứu cảm kích không ngờ, sau khi trở lại kinh thành liền sai người mời Liên Phong nhập cung, phong hắn là Ngự tiền kim đao thị vệ, ban thưởng kim đao, cho phép tự do xuất nhập cung, tiền trảm hậu tấu. Người bỗng chốc được vinh quang như vậy nên tên tuổi Liên Phong rất nhanh lan truyền khắp cung.
"Nghe nói gì chưa? Ngự tiền thị vệ trên mặt luôn mang mặt nạ, chưa từng có ai thấy qua mặt thật của hắn." Khi những lời đồn đãi này từ miệng cung nữ truyền đến tai Diêu thị, nàng biết hết thảy đều là thiên ý.
Vì phòng ngừa Liên Phong phát hiện mình giống hệt thái tử rồi sinh tâm nghi hoặc, Diêu thị nhanh chóng tìm Liên Phong, kể cho hắn nghe tất cả chân tướng sự tình đồng thời cũng xin lỗi hắn và nói nếu hắn thật sự muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, nàng cũng sẽ không ngăn trở.
Sau khi tường tận chân tướng, Liên Phong không hề tỏ ra nửa điểm quyến luyến hoàng vị, nhiều năm ở thâm sơn cùng cốc như vậy, Liên Khuông đã dạy hắn cách hành xử không màng danh lợi. Điều hắn muốn không phải là ngôi vị hoàng đế kìa mà là bản thân có thể bình yên sống tốt sau khi sư phụ qua đời.
Liên Phong trầm mặc.
Đây là chuyện Diêu thị chưa từng nghĩ đến, chỉ biết sự tồn tại của Liên Phong sẽ uy hiếp Đỗ Hạo nhưng nàng còn có thể làm gì nữa? Nàng thật sự nợ đứa nhỏ này rất nhiều, mười chín năm qua, mỗi tối nàng đều ở chịu đủ loại ác mộng tra tấn cùng áy náy thậm chí còn làm nàng sớm già đi, suốt ngày giam mình ở phật đường.
Nay đứa nhỏ này rốt cục đã trở lại, chẳng lẽ ngay cả quyền làm người cũng không thể cho hắn sao?
Cứ như vậy, Diêu thị ngầm đồng ý sự tồn tại của Liên Phong.