Thấy Đỗ Hạo, Lâm San nháy mắt hoảng hốt, giống như mình vừa thấy Liên Phong nhưng ánh mắt lạnh như băng kia của đối phương kia nhanh chóng đưa nàng về sự thật tàn khốc.
Người này chính là Đỗ Hạo!
Không ngờ thái tử đột nhiên đến, Lý thái y vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi." Đỗ Hạo khoát tay, hắn đến một mình, trên người mặc y phục hàng ngày nhưng uy nghiêm thái tử không giảm chút nào, chỉ một ánh mắt liền làm Lý thái y sợ quá mức.
"Thương thế Phò mã như thế nào?" Hắn hỏi.
"Khởi bẩm điện hạ, Phò mã gia đã tỉnh, chính là thương thế chưa lành, không thể mở miệng nói chuyện, cần điều dưỡng nhiều ngày mới có thể khang phục."
"Không thể nói chuyện?" Đỗ Hạo nhíu mày, nhìn thoáng qua Lâm San.
Lâm San vội vàng vùi đầu giả bộ ngủ lại nghe bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ: "Không thể nói chuyện cũng tốt, miễn cho hỏi gì cũng không đáp được." Nhất thời cả người toát mồ hôi lạnh, tay nắm chặt chăn, tính toán kế tiếp nên đối phó Đỗ Hạo như thế nào.
Trong chốc lát, Đỗ Hạo hướng thái y nói: "Không còn chuyện gì, lui xuống đi."
"Thần tuân mệnh!" Lý thái y như trút được gánh nặng, cầm hòm thuốc chạy như bay, cuối cùng còn không quên lưu cho Lâm San một ánh mắt "Ngươi tự cầu phúc đi".
Lý thái y vừa đi, trong phòng chỉ còn lại có Đỗ Hạo cùng Lâm San vẫn không ngừng giả bộ nằm ngủ trên giường.
Coi như là giấc mộng đi, ngủ một giấc dậy sẽ không có việc gì.. Lâm San trong lòng yên lặng an ủi chính mình, hai tay vì bất an quá độ, không tự chủ được nắm chặt chăn trên người.
Thời gian trầm mặc đi qua, trong lòng bàn tay Lâm San đầy mồ hôi, loại cảm giác này quả thực tựa như con thỏ nhắm mắt chờ chết, biết rõ người ngồi bên như hổ rình mồi lại còn phải đợi nó cho mình chết một cách thống khoái, quả thực có thể đem người sống hầm chết.
Ngươi sẽ không thể cho ta chết thống khoái sao?! Ngay khi Lâm San không thể nhịn được nữa, bên cạnh giường bỗng nhiên lún xuống, một bàn tay bỗng dưng xoa mặt nàng. Tay Đỗ Hạo đánh giặc, so với các hoàng tử được nuông chiều từ bé trong cung thực thô ráp, lúc chạm vào hai má làm nàng hơi ngứa.
Hắn đang làm gì? Lâm San nhất thời có chút không rõ, Đỗ Hạo này không phải thích nam nhân sao? Như thế nào bỗng nhiên ăn đậu hủ mình... Không đúng! Nàng sao có thể ngu ngốc nằm trên giường mặc cho người ta sỗ sàng! Lâm San trì độn rốt cục tỉnh ngộ, bỗng dưng mở mắt.
Mắt nàng vừa trợn mắt liền vừa vặn đụng phải ánh mắt Đỗ Hạo, ánh mắt chắn xa xăm, ngón tay ôn nhu, chính là liếc một cái, Lâm San liền thấy cả người không được tự nhiên. Nàng há mồm, vẫn nói không nên lời, định nhấc tay Đỗ Hạo ra khỏi mặt mình.
Mới duỗi tay ra, cổ tay đã bị giữ lại, lực đạo không lớn nhưng vẫn lưu lại một mảng hồng hồng trên cổ tay Lâm San làm nàng không khỏi nhíu mày.
"Thế nào, sợ?" Đỗ Hạo nghiêm mặt, ngữ khí tràn ngập ý tứ khiêu khích: "Bổn vương còn tưởng Tống gia nhị tiểu thư ngay cả công chúa đều dám cưới, hẳn là không sợ trời không sợ đất."
Quả nhiên! Lâm San trong đầu nhất thời kêu loạn: "Ngươi xong rồi, ngươi xong rồi, ngươi xong rồi..."
Nhưng Lâm San dù sao cũng là tiểu cường, bị Đỗ Hạo vạch trần ngược lại trấn định. Nếu Đỗ Hạo đã xác định nàng là nữ phẫn nam trang vì sao hắn không trực tiếp tố giác với hoàng thượng, ngược lại còn một mình chạy đến đây nói chuyện vô nghĩa với nàng? Hiển nhiên hắn có mục đích. Đến tột cùng là mục đích gì có thể làm Đỗ Hạo không tố giác mình?
Dù sao mặc kệ gì, xét tính cách Đỗ Hạo, chỉ cần hắn một ngày không đạt được mục đích, sẽ không đuổi cùng giết tận! Nếu quả thật là vậy, hiện tại việc duy nhất có thể làm chính là kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội liên hệ với Liên Phong. Nghĩ vậy, Lâm San bình tâm, quyết định bất cứ giá nào cũng đánh cuộc một phen.
Thấy Lâm San thần sắc vừa rồi còn kích động lập tức trở nên bình tĩnh, Đỗ Hạo kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm bỗng nhiên trầm giọng, lạnh lùng nói: "Tống Lạc, ngươi cũng biết phạm vào tội gì?"
Đừng lo, hắn là dọa ngươi, hắn là dọa ngươi! Lâm San trong lòng mặc niệm, bình tĩnh chỉ chỉ miệng mình, hướng hắn lắc đầu, tỏ vẻ không thể nói chuyện.
"Định giả ngu?" Đỗ Hạo nhíu mày, cầm lấy tay nàng kéo gần lại.
Nhìn gần mới thấy chân mày của nàng xinh đẹp như vậy, không có lấy nửa điểm khí chất nam nhi nhưng lại có thể lừa hắn bấy lâu, còn làm hắn vì thân phận nam nhi của nàng mà rối rắm, Đỗ Hạo không nén được cơn giận.
Thấy ánh mắt Đỗ Hạo vừa rồi hung hiểm, Lâm San trong lòng bất ổn nhưng tình huống nguy cấp, trừ bỏ giả ngu, với chỉ số thông minh gần như không có thì đây đã là biện pháp rất tốt rồi. Vì thế nàng khẽ cắn môi, tiếp tục vờ làm tiểu bạch thỏ vô tội điềm đạm đáng yêu trước mặt đại sói xám.
Theo lý thuyết, nếu Lâm San dùng chiêu này với đối tượng khác quả thực vụng về cực điểm, không đáng bàn tới nhưng vô tình mèo mù vớ được chuột chết, Đỗ Hạo vừa rồi còn mang một bụng tức giận lập tức giật mình.
Đúng vậy, chính là nàng! Chính là cô nương mình ngày đêm tưởng niệm, mi này, mắt này, thậm chí thần thái chu chu miệng vờ đáng thương đều từ một khuôn mà ra, nếu các nàng thật sự là một, thất thố trước kia của mình đều có thể lý giải được.
Nhưng vì sao lại là nàng? Trong ấn tượng, cô nương kia khí chất như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, một cái nhăn mày cười đều như nữ nhi thẹn thùng ôn nhu, không giống người trước mắt này, hành vi cử chỉ không hề giáo dưỡng, ý đồ xấu xa chất đống trong đầu, nhìn thấy ngân phiếu liền sáng mắt.
Loại cảm giác này thật giống như vừa mới gặp được nữ nhân xinh đẹp ngồi cùng bàn, đột nhiên phát hiện đối phương tóc tai bù xù, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, tay trái bóc đồ ăn, tay phải cầm một miếng thịt hệt như bác gái bán rau vì hai quan tiền cò kè mặc cả nên mộng đẹp bỗng chốc tiêu tan!
Nhưng tình huống hiện tại của Đỗ Hạo so với việc đó còn thảm hại hơn vì hắn phát hiện mặc dù hắn đã biết bộ mặt thật của Tống Lạc nhưng vẫn lưu luyến nàng, thậm chí còn nảy sinh tà niệm nhân cơ hội này chiếm lấy nàng, chuyện này đến tột cùng là sao?
Mắt thấy Đỗ Hạo mặt lạnh tanh, hình như đang thống khổ trầm tư, Lâm San còn tưởng kế hoạch của mình thất bại, đang tự hỏi xem trên mặt có lộ ra điểm nào bán đứng mình hay không, không ngờ Đỗ Hạo bỗng buông tay nàng ra, mặt không đổi sắc, đứng lên cũng không liếc nàng một cái, bước ra ngoài.
Khi hắn vừa chớm bước ra cửa bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Món nợ giữa chúng ta, về sau từ từ tính." Dứt lời, cũng không quay đầu lại cứ thế mà đi.
Tình huống bất thình lình làm Lâm San lập tức như đang nằm mơ. Nói cái gì mà nợ của chúng ta từ từ tính? Ý tứ của hắn chẳng lẽ là không tố giác nàng, vì ngại một đại đao khai tử không đủ nên tính lấy tiểu đao chậm rãi lăng trì xử tử?
Đây không phải người! Đây là cầm thú!
Một khắc kia, Lâm San rơi lệ đầy mặt.
"Điện hạ, ngài thực không tính bẩm báo chuyện này với hoàng thượng?" Đỗ Hạo ra khỏi phòng không bao lâu, Cố Tả liền từ trong bóng đêm vô thanh vô tức xuất hiện sau hắn.
"Ta tự có chừng mực, ngươi giúp ta thăm dò một việc." Đỗ Hạo nói xong, bên hông lấy ra một tờ giấy trên đó viết một hàng chữ nhỏ —— Phò mã ở Ô Long Sơn.
"Không phải ngày đó..."
"Đúng vậy, ta muốn biết đến tột cùng là người nào thần thông quảng đại, có thể tìm được người trước mật thám trong cung." Hắn nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hoàng thành một mảnh tối như mực, không thấy nửa ngôi sao.
Xem ra sẽ có một cơn mưa lớn đang chờ bọn họ!
***
Ngày hôm sau, quả nhiên trời nổi mưa to làm toàn bộ hoàng cung mờ mịt hơi nước. Cứ như thế, biết được nữ nhi bình an trở về, vợ chồng Tống Hiền lòng vẫn nóng như lửa đốt chạy vào cung, hai lão nhân gia vừa thấy Tống Lạc, Tống phu nhân nước mắt liền cầm không được rơi xuống, nắm tay nàng, nói gì cũng không chịu buông ra.
Tình cảnh này làm Lâm San không khỏi cay cay sóng mũi, tuy lúc trước một lòng tính rời cung nhưng nàng dù sao còn có chút luyến tiếc, cha mẹ yêu thương nàng thế này tuyệt không thua kém phụ mẫu trước đây của mình, nếu để cặp vợ chồng thiện lương này chịu khổ vì mình, nàng chết cũng không nhắm mắt.
Nghĩ vậy, Lâm San lại lo lắng về số phận của mình, hôm qua xem biểu hiện của Đỗ Hạo cũng không biết bí mật này còn có thể giữ được bao lâu nhưng xét tính tình cha nàng, nếu cho hắn biết Đỗ Hạo đã biết thân phận nữ nhi của nàng, khẳng định hiện tại sẽ tức tốc chạy đi tìm hoàng đế thẳng thắn xin khoan hồng. Còn mẫu thân của nàng không chừng có thể ngất xỉu.
Không được, tuyệt đối không được! Lâm San lo lắng trong chốc lát quyết định trước nói cho Tống Lâm Phong nhưng hỏi ra mới biết hôm qua Tống Lâm Phong đã nhận chiếu đi thi hành công vụ bên ngoài, trước mắt còn chưa biết ngày về.
Cái gì? Tống Lâm Phong đi rồi, ngay cả Liên Phong kia? Hắn không phải nên ở cùng Tống Lâm Phong mới đúng sao? Lâm San có chút ngoài ý muốn, lệnh cho Tiểu Lục đi hỏi thăm. Tiểu Lục rất nhanh đưa tin lại, nghe nói hoàng thượng hoài nghi việc đốt doanh trại là do sơn tặc giả vờ quy thuận gây ra nên lệnh cho hắn trở lại Ô Long Sơn điều tra rõ ràng sự tình.
Nói cách khác, Liên Phong hiện tại ở Ô Long Sơn? Lâm San bỗng nhiên ý thức được mình đã muốn lâm vào tình trạng tứ cố vô thân, muốn đối phó Đỗ Hạo xem ra phải dựa vào chính nàng.
Sau khi vợ chồng Tống Hiền rời đi, liên tục ba ngày, Lâm San cố gắng dưỡng bệnh chuẩn bị đối phó Đỗ Hạo, ngày suy đêm nghĩ tìm kiếm nhiều phương án tác chiến, chỉ chờ Đỗ Hạo đột nhiên tập kích. Nhưng Đỗ Hạo như biến mất khỏi nhân gian, một chút động tĩnh đều không có. Ngược lại, , một người khác làm nàng khổ sở không ngừng, không ai xa lạ chính là Đỗ Minh Nguyệt, ngày đêm theo ám Lâm San.