Truyện Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi

Chương 66: Chương 66




Đại quân tan tác làm Đỗ Diệp đang an tọa trong cung chờ lên ngôi hoàng đế dễ như trở bàn tay vô cùng khiếp sợ.

Đúng vậy, từ lúc hoàng thượng sinh bệnh đến lúc hắn bất ngờ hồi kinh, toàn bộ sự kiện quả thật do một tay hắn bày ra. Hắn thân là đại hoàng tử, bởi vì mẫu thân chỉ là thứ dân nên thiệt thòi càng không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, hắn từng nghĩ chỉ cần mình làm tốt hơn thái tử, một ngày nào đó phụ hoàng sẽ hối hận về quyết định trước đây, coi trọng sự tồn tại của hắn. Nhưng mà, hắn phát hiện mình sai lầm rồi.

Hoàng thượng chẳng những không vì biểu hiện của hắn mà trọng dụng hắn ngược lại xem hắn là chướng ngại vật cho ngôi vị hoàng đế của Đỗ Hạo, chỉ bằng một chiếu thư đẩy hắn ra biên quan. Ngoài mặt Hoàng Thượng thực công bằng, phái cả hai con tòng quân nhưng thực tế Đỗ Hạo nắm binh quyền trong tay, đánh trận ở biên ải còn hắn nói là tướng quân, kì thực không có thực quyền, bị phái đi biên cương tây bắc nghèo khổ, hoàn toàn không có ngày về.

Giấc mộng từ nhỏ của Đỗ Diệp liền dễ dàng bị tan nát bởi chính phụ hoàng của mình. Quãng thời gian ở biên cương kia, nhân sinh của hắn xem ra đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn dần dần trở nên máu lạnh, tàn nhẫn, thề sẽ đoạt lại hết thảy quyền lợi thuộc về mình.

Sau đó Đỗ Diệp trong lúc vô ý phát hiện một loại độc không màu không vị, ngay cả dùng ngân châm cũng không thể phát hiện, chỉ cần bỏ vào trong thức ăn nước uống sẽ làm người ta không ngừng dùng, độc tính tích lũy đến mức độ nhất định sẽ giống như phát ôn dịch, không tài nào phát hiện ra là bị hạ độc.

Có độc dược này, Đỗ Diệp ý thức được cơ hội cho mình đã tới, hắn lợi dụng ưu thế đang ở biên cương tạo thế lực, đoạt đi binh quyền trong tay đại tướng quân, sau đó lại âm thầm phái thân tín ở Ô Long Sơn thí nghiệm dược tính của loại độc này. Cùng lúc, hắn còn âm thầm liên lạc với một ít lão thần thân tín ở kinh thành, từng bước một cướp hoàng vị của Đỗ Hạo.

Mưu kế của Đỗ Diệp thành công hơn phân nửa, chỉ kém một bước nữa là có thể hoàn thành giấc mộng nhưng cũng chính ở một bước này, hắn rất khinh suất. Hắn nghĩ chỉ có mình trở nên lãnh khốc vô tình trong cuộc chiến ở biên cương, bách chiến bách thắng nhưng không nghĩ Đỗ Hạo trước kia một chuyện làm cũng không xong cũng đã trưởng thành lên qua chiến tranh giết chóc.

Hắn thua, thua vì đánh giá cao mình, xem nhẹ đối phương.

Trước khi người của Đỗ Hạo tới, Đỗ Diệp đã mang theo ít người hốt hoảng rời cung, có lẽ hắn không cam lòng, có lẽ hắn còn có thể ngóc đầu trở lại nhưng đó là chuyện rất lâu về sau còn bây giờ giấc mộng lên ngôi hoàng đế chỉ có thể là mộng tưởng mà thôi.

Nghe Liên Phong tự thuật xong, Lâm San quả thực chấn kinh: "Cho nên, hết thảy đều là một tuồng kịch mà lâu nay ngươi diễn cùng thái tử?"

"Đúng vậy." Liên Phong gật đầu.

Nếu không có năng lực kiềm chế, Lâm San quả thực muốn nhào lên cắn chết Liên Phong, thì ra mình bị hai huynh đệ cấu kết lừa gạt! Con mẹ nó còn chảy nước mắt! Vô sỉ, quá vô sỉ!

Thấy Lâm San sắc mặt không tốt lắm, Liên Phong cũng biết nàng tức giận, giải thích: "Chuyện này ta vốn nên nói với ngươi nhưng đại hoàng tử tâm tư kín đáo, chỉ hơi sai lầm cũng sợ sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cho nên..."

"Cho nên các ngươi rõ ràng lợi dụng ta diễn khổ nhục kế làm Đỗ Diệp nghĩ ngươi thật sự đã chết, khinh thường đúng không?" Lâm San vẻ mặt hung tợn.

Liên Phong không nói, yên lặng gật đầu.

Lâm San tức giận thiếu chút nữa từ lưng ngựa nhảy xuống: "Dừng lại, dừng lại, ta không đi, ta muốn chia tay với ngươi!" Thật quá đáng, chuyện gì nàng làm cũng nằm trong kế hoạch của huynh đệ bọn họ, chính mình còn hồ vừa khóc vừa nháo lại tìm chết, quả thực xấu mặt còn hơn con trâu mới sinh, không thể tha thứ! Không thể tha thứ!

Lâm San lăn lông lốc khỏi lưng Vô Ảnh, nổi giận đùng đùng quay lại, miệng nói dỗi: "Ngươi đừng ngăn ta, ta trở về gả cho Quý Bạch Vũ..."

Lời dỗi hờn còn chưa dứt, cổ tay đã bị túm lấy, sau đó cả người dễ dàng bị kéo qua, lưng lập tức dán vào cây cổ thụ, Liên Phong đè nàng, ánh mắt lạnh run người: "Ngươi nói gì?"

Lâm San bất quá chỉ nổi giận trong lòng, tưởng buột miệng một chút sẽ hết giận, bị Liên Phong trừng mắt, lập tức trở nên đâm lao phải theo lao. Giờ phút này, nàng đừng nói là hết giận, ngay cả lo lắng cũng không dám, ấp úng hồi lâu mới nói: "Ta... Ta muốn chia tay ngươi... Trở về... Gả cho Quý Bạch Vũ..."

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Liên Phong đen thui, con ngươi sâu thẳm không chuyển chằm chằm nhìn nàng: "Lừa ngươi là ta không tốt nhưng không được nói chia tay, lại càng không được gả cho Quý Bạch Vũ, có nghe hay không?"

Đây là xin lỗi sao? Dường như là bị uy hiếp... Lâm San bất đắc dĩ giống như mình nhìn lầm người, trong một đêm trung khuyển nam thành đế vương công. Một khắc kia, nàng bỗng nhiên có cảm giác xấu khi phó thác đời nàng vào tay tiểu tử này.

Thực tế, nàng đã gặp hạn.

Sau khi Đỗ Diệp rời đi, Đỗ Hạo huy động một số đông một mặt truy tìm hành tung Đỗ Diệp, một mặt quét dọn dư đảng ở kinh thành của hắn nhân tiện mượn cơ hội thể hiện với một đám lão thần trong triều đối kháng với hắn, có thể nói là nhờ họa được phúc, quét dọn mọi trở ngại lên ngôi vị hoàng đế.

Cùng lúc hoàng thượng uống thuốc rốt cục có khởi sắc nhưng vì trúng độc quá sâu, thân thể đã không thể khôi phục như trước, bèn giao phó rất nhiều sự vụ hằng ngày cho thái tử toàn quyền phụ trách. Có người đoán, không đến nửa năm, thái tử có hi vọng kế thừa ngôi vị.

Hoàng quyền thay đổi tất nhiên khiến người dân xôn xao, việc Đỗ Diệp uy hiếp đã rõ ràng, Đỗ Hạo không thể không đả khởi tinh thần hoàn toàn, vì vậy đã chuẩn bị hết thảy những gì liên quan làm toàn bộ triều đình cao thấp đều lo lắng đề phòng.

Trong khi triều đình vội vàng chuẩn bị thay đổi, Lâm San cùng Liên Phong trải qua ngàn nan vạn hiểm, rốt cục đã được bên nhau. Cũng không biết Đỗ Hạo dùng cách gì khiến hoàng thượng không truy vấn chuyện Phò mã hay Liên Phong mất tích, chỉ riêng với chuyện Đỗ Minh Nguyệt vẫn nhớ mãi không quên, dù đang nằm trên giường bệnh vẫn không quên hạ chỉ thưởng một số tiền lớn cho ai tìm được công chúa.

Thánh chỉ vừa ban mọi người đều biết và thành tiêu điểm đàm luận của toàn bộ kinh thành phố lớn ngõ nhỏ, thậm chí các thôn trang nhỏ ở ngoại ô cũng treo bảng.

Nhìn bức họa công chúa vô cùng thê thảm kia với số tiền thưởng bên dưới khiến người ta thèm nhỏ dãi ba thước, Lâm San mới tính ẩn cư lại không an phận.

"Ta nói, chúng ta đi tìm công chúa, tìm được rồi có thể mua không ít ít trâu đâu." Nếu Đỗ Minh Nguyệt biết tướng công mình đánh đồng mình với trâu, không biết có thể tức giận đâm đầu vào khối đậu hủ mà chết hay không.

Liên Phong một tay che mặt Lâm San, cách ly ánh mắt mê man của nàng với bảng thông báo: "Đừng nằm mơ."

"Này, ngươi đừng bắt ta mặt, ta dựa vào mặt kiếm cơm..." Lâm San miệng ồn ào, bỗng nhiên hai chân mềm nhũn, thuận thế ngã xuống, cũng may Liên Phong lanh tay lẹ mắt ôm lấy, nàng mới không té nhào.

"Sao lại không cẩn thận như thế? Đi đường cũng ngã..." Liên Phong vừa nói vừa cầm lấy tay nàng nâng dậy, trong nháy mắt biểu tình trên mặt cứng ngắc, "Tay ngươi..."

Lâm San không rõ nên cúi đầu xem, nhất thời cũng hoảng, chỉ thấy giữa lòng bàn tay trái của nàng không biết vì sao có một đường màu đen, xem chừng sẽ còn lan ra nữa.

Liên Phong sắc mặt kém đến cực điểm, hỏi: "Ngươi trúng độc?"

"Ta..." Lâm San nhất thời hoảng hốt, thật lâu sau mới gật đầu, "Hình như là..."

Liên Phong nóng nảy, bắt lấy cổ tay nàng: "Khi nào? Ai hạ độc? Sao không nói cho ta biết!"

Lâm San bị bộ dáng hắn dọa đến độ lắp bắp: "Đại khái một tháng trước... Ở trong địa cung... trong móng tay Quý Hồng Lân có độc, sau đó..." Thấy Liên Phong sắc mặt càng ngày càng kém, nàng vội vàng giải thích, "Ta định nói với ngươi nhưng vừa gặp lại ngươi, rất kích động, đã quên..."

"Ngươi!" Liên Phong không nói gì, chuyện liên quan đến mạng người thế nhưng nha đầu kia có thể quên! Hắn nắm tay Lâm San nói: "Đi!"

Lâm San vội vàng kéo hắn lại: "Đi đâu?"

"Đương nhiên là tìm Quý Hồng Lân lấy giải dược."

Cái gì? Nói đi là đi sao? Lâm San nóng nảy: "Ngươi chờ chút, trước đừng xúc động! Bọn họ người đông thế mạnh, tính cách vặn vẹo, biến thái cực điểm, lần trước có thể trốn đã là vạn hạnh, nếu đi khác nào chui đầu vô lưới, làm sao có thể lấy được giải dược?"

"Ngươi cũng biết giải dược khó lấy, còn không sớm nghe lời ta!" Liên Phong hiển nhiên đã giận đến cực điểm.

Lâm San thè lưỡi, ra vẻ vô tội thẹn thùng: "Đã nói ta quên... Ai bảo ngươi vừa gặp người ta, liền làm chuyện kia với người ta... Thật thẹn thùng!"

"..." Liên Phong thiếu chút nữa hộc máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.