Sau một hồi đàm phán, cuối cùng Lâm San và Đỗ Minh Nguyệt cũng ký kết một bản hiệp ước dựa trên năm nguyên tắc: tôn trọng lẫn nhau, không xâm phạm lẫn nhau, không can thiệp đời tư của nhau, đôi bên bình đẳng cùng có lợi, và cuối cùng là phải chung sống hoà bình với nhau.
Đàm phán xong, Lâm San lại nói: "Ta còn có một yêu cầu, ta muốn điều nha hoàn theo ta tiến cung đến đây làm nha hoàn thiếp thân của ta.".
Đồ háo sắc! Đố Minh Nguyệt thầm mắng trong lòng, nhưng vẫn gật đầu, nói "Được!".
"Còn một yêu cầu nữa."
Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày: "Ngươi không thể nói một lần cho hết được sao?".
"Đồ Hoàng thượng ban thưởng, ta muốn lấy một nửa".
Đỗ Minh Nguyệt khoé miệng co rút, vừa rồi khi đàm phán nàng còn có chút thiện cảm với Tống Lạc, nhưng bây giờ nghe hắn nói vậy, mọi thiện cảm biến mất không còn chút nào "Đồ không biết xấu hổ, cho ngươi tất đấy!".
Lâm San hai mắt bừng sáng "Ngươi nói thật chứ! Không được hối hận đâu đấy!".
Đỗ Minh Nguyệt "..."
Từ lúc Tiểu Lục trở về bên cạnh Lâm San, hai người lại tiếp tục cấu kết với nhau làm chuyện xấu.
"Công tử có muốn ăn bánh đậu xanh không ạ?".
"Công tử uống một chút trà nhé!".
"Công tử, để em giúp người đấm lưng?".
"Công tử, để em cùng người đi dạo Ngự hoa viên?".
...
Đỗ Minh Nguyệt ở bên cạnh mắt trợn trừng "Này, ngươi có đúng là đệ đệ của Tống Lâm Phong?". Trông Tống Lạc chẳng
khác nào tên côn đồ nhặt từ ngoài chợ về.
"Đúng vậy, hàng thật giá thật, không hề giả." Lâm San ưỡn ngực nói.
Đỗ Minh Nguyệt hơi thẹn thùng, hiếu kỳ hỏi "Đại ca ngươi chắc không giống ngươi chứ?".
Cô gái nhỏ này xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định rồi! Lâm San làm bộ như nghe phải chuyện gì kì lạ lắm, nói :"Sao có thể? Đại ca ta ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, gà mái nhìn thấy sẽ đẻ trứng, ta làm
sao sánh bằng?".
Đỗ Minh Nguyệt thở nhẹ một hơi, đáp "Ngươi không nói ta cũng biết!".
Bỗng nhiên, Lâm San ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói "Tuy là vậy...nhưng đây đều là những điều người khác nói. Đại ca ta cũng có rất nhiều bí mật, chỉ có một mình ta biết mà thôi.".
Hả? Đỗ Minh Nguyệt mắt bừng sáng "Nói nghe một chút xem nào!".
"Nói cho ngươi cũng được thôi, nhưng bây giờ ta hơi mệt, muốn ra ngoài đi dạo một chút! Tiểu Lục!".
"Có" Tiểu Lục ngay lập tức sáp đến bên cạnh Lâm San.
"Đi, chúng ta đi Ngự hoa viên chơi!".
"Ok!" Tiểu nha đầu được Lâm San dạy dỗ quá tốt, đến ngoại ngữ cũng nói được! Rất có tương lai nha!
Đỗ Minh Nguyệt bị ném sang một bên, tức đến giậm chân bình bịch "Tống Lạc, ngươi là đồ tồi! Bản Công chúa với ngươi không đội trời chung!".
Đường từ tẩm điện của Công chúa tới Ngự hoa viên như đang tràn ngập trong hương vị tươi mới của mùa xuân với hương hoa phảng phất khắp không gian.
Phò mã gia xuất hiện, thu hút ánh mắt của không ít cung nữ. Tuy Tống Lạc không được anh tuấn như Tống Lâm Phong, nhưng cũng dù sao cũng không xấu, môi hồng răng trắng, cũng coi như có vẻ đẹp trung tính.
Sở dĩ Tống Lạc lúc xuất đầu lộ diện làm rất nhiều cô nương thất vọng đều là do trước đó kỳ vọng quá lớn, hơn nữa, lúc ấy Liên Phong ở bên cạnh lại quá toả sáng, làm sao Tống Lạc có thể bì kịp.
Thế nhưng, vào lúc này, bên người Tống Lạc lại là một tiểu nha hoàn bình thường. Vì vậy, thoáng cái, cả người Tống Lạc đã toả ra một khí chất cao quý, không hề tầm thường. Hơn nữa, cung nữ vốn không được gặp nhiều nam tử, giờ đây Phò mã đột nhiên xuất hiện làm cho cả khung cảnh trở nên sáng sủa, mĩ lệ hơn. Đám cung nữ bỗng sôi nổi hẳn lên, cúi đầu cười e lệ.
Điều này khiến Lâm San rất vui vẻ, nữ tử thời phong kiến quả là rụt rè. Nhớ hồi trước nàng theo đuổi Hiệu Thảo, theo đuổi một cách vô cùng mạnh mẽ, đến mức Hiệu Thảo đáng thương còn định đi tìm bạn trai. Không ngờ giờ đây tình thế đổi thay, nàng lại trở thành một nam tử, bị người ta dùng ánh mắt háo sắc mà nhìn, thật sự làm nàng cảm thấy rất xúc động!
Lâm San chợt cảm thấy lâng lâng, ta đây khi làm nữ tử thì kiên cường mạnh mẽ, khi làm nam tử lại ưu tú như thế này, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Quả là một đoá hoa cúc đè bẹp cả khóm hải đường!
Đang lúc Lâm San dương dương tự đắc thì bất thình lình có người nào đó hô to: "Tam hoàng tử tới kìa!'.
Lúc này, cái vẻ rụt rè e lệ của đám cung nữ biến mất không còn chút dấu tích, điên cuồng chạy về cùng một phía.
Bỗng chốc, sự tự tin vừa mới hình thành của Lâm San bị vùi dập thảm thương.
"Tiểu Lục, ta thấy rất thất vọng..." Lâm San đau khổ nói.
"Sao Công tử lại thất vọng ạ?" Tiểu Lục chớp mắt hỏi.
Lâm San lại nói: "Con người sao có thể chỉ coi trọng bề ngoài? Quá nông cạn!".
"Liên thị vệ cúng tới rồi!" Lại có người hô.
"A!" Lâm San mắt sáng lên, "Đi, Tiểu Lục, chúng ta qua đó xem thử!".
Tiểu Lục lắc đầu ngán ngẩm: "Công tử, như vậy là nông cạn đó!".
"Nông cạn cái đầu ngươi! Bản Công tử là muốn xem Kim Đao, nó đáng giá không ít bạc đâu!".
Tiểu Lục: ".."
Đối với người trong cung mà nói, Đỗ Cảnh và Liên Phong, dù là diện mạo hay khí chất, đều không hề giống với người thường. Xác suất để gặp cả hai người trong cung là vô cùng nhỏ.
Vậy mà, giờ đây, kỳ tích đã xuất hiện, cả hai người cùng xuất hiện tại Ngự hoa viên, khiến người người kinh ngạc không thôi. Điều này làm những cung nữ say đắm bọn họ cực kỳ phấn khích, nhưng không dám tiến lại gần mà chỉ đứng ngắm ở đằng xa. Thế nhưng, biểu tình so với lúc nhìn thấy Lâm San thì hưng phấn gấp trăm lần.
Cung nữ giáp :" Nhìn đi, Tam Hoàng tử cười lên thật mê người!".
Cung nữ ất:" Ta lại thấy Liên thị vệ khôi ngô tuấn tú hơn!".
Cung nữ giáp: "Tam Hoàng tử phong lưu phóng khoáng!".
Cung nữ ất: "Liên thị vệ lại anh tuấn tiêu sái!".
Cung nữ giáp: "Tam Hoàng tử đẹp trai hơn!".
Cung nữ ất: "Liên thị vệ hơn chứ!".
...
Cung nữ bính: "Đừng cãi nhau nữa, các ngươi không thấy hai người họ rất xứng đôi sao?".
Ở một bên nghe lén, Lâm San suýt nữa ngã chổng vó, hoá ra hủ nữ không chỉ có sức công phá toàn cầu mà còn vượt qua cả không gian và thời gian. Rất tốt! Rất mạnh mẽ!
Cùng lúc đó, Liên Phong và Đỗ Cảnh đang nói chuyện.
"Điện hạ tìm thần có việc gì?", trên mặt Liên Phong vẫn đeo một chiếc mặt nạ bạc, nhưng dựa vào giọng điệu lạnh lùng của hắn, cũng đoán được hiện tại vẻ mặt hắn không có chút thay đổi.
"Liên thị vệ đừng nóng vội! Bản Hoàng tử chỉ muốn đưa ngươi tới một nơi!".
"Liên Phong thân là Thủ lĩnh Ngự lâm quân, phải thủ vệ Hoàng cung, không thể rời khỏi vị trí, mong Hoàng tử thứ lỗi!".
"Ngươi nghiêm túc như thế làm gì! Hoàng cung nhiều người như vậy, không đến nỗi thiếu ngươi thì sẽ có chuyện. Theo ta ra ngoài một chút, đi!" Đỗ Cảnh nói, tay kéo Liên Phong đi.
"Tam Hoàng tử thỉnh buông tay!" Liên Phong lạnh lùng nói, tay cầm chắc Kim Đao.
Đỗ Cảnh ngược lại không sợ hãi, đột nhiên hắn cười rộ lên, ghé sát vào tai Liên Phong nói điều gì đó.
Ngay tức khắc, cả người Liên Phong cứng đờ.
"Thế nào? Còn không chịu theo ta ra ngoài?" Đỗ Cảnh cười.
Liên Phong không nói gì, hai người vẫn đứng đó... Các cung nữ đang rình trộm, bỗng nhìn thấy hành động ám muội của
Liên Phong và Đỗ Cảnh liền thét chói tai.
Cung nữ giáp: "Không thể nào, Tam Hoàng tử và Liên thị vệ không phải có mối quan hệ đoạn tụ đấy chứ...".
Cung nữ ất: "Tại sao??? Tại sao hai người họ... Tâm ta đã chết!".
Cung nữ bính hai mắt sáng lên "Đẹp đôi, đẹp đôi, đẹp đôi..."
Lâm San ở một bên, mồ hôi trút như mưa.
Tiếng thét chói tai của các cung nữ làm cho Đỗ Cảnh chú ý... Hắn rời tầm mắt, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh, làm
đám cung nữ không chịu nổi mà ngã túi bụi. Duy chỉ có một người vẫn đứng yên, nhìn chằm chằm Kim Đao của Liên Phong, hai con mắt bừng sáng.
"Tống hiền đệ, lại đây!".
Một câu nói của Đỗ Cảnh kéo Lâm San về hiện thực. Lúc này nàng mới ý thức được "Lộ rồi!!!".
P/s: Vì bây giờ Đỗ Minh Nguyệt và Lâm San đổi từ quan hệ quân- thần sang đối tác nên mình thay đổi cách xưng hô.