Lâm San trong miệng đầy bùn, lúc toàn thân đều dính đầy bụi, trước mắt tối đen, sau khi Liên Phong nổi lửa, nàng mới nhìn rõ, nhất thời miệng trương thành hình chữ O.
Này... Nơi này lại là một thạch thất rất lớn, do con người tạc thành, trong thạch thất tràn ngập hương vị đã lâu không có ánh sáng mặt trời làm nàng không khỏi sợ hãi, ôm lấy tay Liên Phong.
Liên Phong vỗ vỗ tay nàng có ý an ủi, nương theo ánh sáng của cây đuốc, sờ soạng điểm nổi trên vách tường thắp đèn, đèn dần dần sáng lên theo thứ tự, tầm mắt lập tức trải rộng hơn nhiều, Lâm San phát hiện nơi này rất rộng lớn, chính giữa thạch thất là một đài cao đặt một hộp gấm đỏ.
Lâm San lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra chỗ cao trên bản đồ không phải cao mà là địa thất này, thứ bọn họ muốn tìm khẳng định cũng trong thạch thất, chẳng lẽ chính là hộp gấm... Lâm San bỗng nhiên mắt sáng ngời, cố nén sợ hãi đi qua, thực không khách khí xốc hòm lên.
Nha đầu kia nhìn thấy thứ đáng giá liền giống như đánh máu gà, Liên Phong định ngăn cản đều không kịp, may mắn trong này không có cơ quan gì. Lâm San nhìn hộp gấm, biểu tình có chút cổ quái.
"Là cái gì?" Liên Phong đi qua.
"Này..." Lâm San chỉ vào hòm, vẻ mặt uể oải, "Ta hiện tại mới biết được điều thống khổ nhất trên đời không phải lấy nhầm bảo bối không đáng giá mà là nó thực đáng giá nhưng không thể bán."
Đúng vậy, trong hòm này đúng là ngọc tỷ, bên cạnh còn có một tấm da dê, mặt trên chỉ có mấy trăm chữ ngắn ngủn, ghi lại tiền căn hậu quả của ngọc tỷ.
Triều đại khai quốc năm đầu, náo động không ngừng, ôn dịch tàn sát, dân chúng lầm than. Bước đầu thẩm tra, rốt cục thỉnh được một vị thế ngoại cao nhân, vị này biết rõ mệnh thư phong thủy, rất nhanh tính toán ngoại chi tướng vong, thiên ý không thể trái. Nhưng lúc ấy dân chúng vừa gặp chiến loạn, sớm không chịu nổi gánh nặng, cao nhân không đành lòng nhìn sinh linh đồ thán, vì thế mật đàm cùng tiên hoàng, tạo ra một trấn quốc bảo giám, giấu trong Đông Giao cũng chính ngọc tỷ trước mắt bọn Lâm San đang nhìn.
Lâm San không tin phong thuỷ thủy gì đó nhưng xem nội dung trên tấm da dê vẫn bị dọa. May mắn nàng nhất thời vì tâm hồn tham tiền tới đây dò la trước, nếu thực bị Quý Hồng Lân cầm ngọc tỷ này, phong thủy thật giả nàng không biết nhưng ngọc tỷ đại biểu hoàng quyền, nếu rơi vào tay người xấu hậu quả sẽ khó lường.
"Thứ này không thể để Quý Hồng Lân phát hiện, chúng ta đi nhanh đi!" Lâm San nói.
Liên Phong đứng không nhúc nhích.
"Đi!" Lâm San thúc giục hắn.
"Nếu không đưa nó cho Quý Hồng Lân, độc trên người ngươi làm sao bây giờ?" Liên Phong bỗng nhiên mở miệng.
Lâm San lập tức á khẩu không trả lời được, nội tâm mâu thuẫn sâu sắc: "Đúng vậy, không có ngọc tỷ sẽ không trao đổi với Quý Hồng Lân, như vậy độc của nàng cũng không giải được. "
Ngay khi hai người hết sức do dự, bỗng một thanh âm phá tan sự yên tĩnh của thạch thất.
"Đừng nghĩ nữa, vật này ta lấy đi, độc cũng không được giải! Các ngươi ở đây chờ chết đi! Ha ha.."
Âm thanh như yêu quái kia làm Lâm San lập tức nhận ra ngay Quý Hồng Lân, vẻ mặt Quý Hồng Lân không dính chút bụi nào như bọn hắn lúc tiến vào động khẩu.
Sự thật chứng minh, những gì trong TV đều là giả, mặc kệ nhân vật phản diện khẩu khí lớn bao nhiêu, thời điểm hành động nàng vẫn là cùng nam chính cùng nhau chui vào. Quý Bạch Vũ đứng sau, bình thản như không, giống như sự tình không quan hệ gì đến hắn.
Lâm San nhất thời tỉnh mộng, phỏng chừng lão yêu bà đã sớm phát hiện hành tung bọn họ, cố ý vụng trộm đi theo, lợi dụng bọn họ tìm trấn quốc chi bảo, nghĩ thế, nàng nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy quốc bảo, nói với Quý Hồng Lân: "Lão yêu bà, nếu ngươi dám đụng đến một sợi lông của bọn ta, ta liền đập nát ngọc tỷ này!"
Vừa nghe lại bị mắng là lão yêu bà, Quý Hồng Lân biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi dám, đây là bảo vật trấn quốc, nếu ngươi làm hỏng sẽ thành tội nhân thiên cổ."
"Ngươi không cần hù ta, ta không tin!" Lâm San mắng lại, nâng tay định đập xuống.
Quý Hồng Lân thấy Lâm San định làm, rốt cục nóng nảy: "Vũ nhi!"
Một tiếng ra lệnh, Quý Bạch Vũ không nói hai lời, lập tức phi thân qua, tốc độ nhanh đến độ Lâm San còn chưa kịp phản ứng thì cây kiếm giấu sau quạt của Quý Bạch Vũ đã vọt ra trước mặt, mắt thấy ngọc tỷ sẽ bị hắn đoạt đi, Liên Phong lao ra tiếp chiêu. Cơ hồ trong nháy mắt, hai người liền khai chiến trong thạch thất luôn.
Lúc này, một tiếng sét nổ lớn, mưa to từ trên trời giáng xuống, bắt đầu ào ạt.
Quý Hồng Lân thấy Liên Phong bị cuốn vào cuộc chiến liền động thủ định đoạt lại quốc bảo trong tay Lâm San, Lâm San thấy thế quát to một tiếng, vội vàng trốn ra sau.
Nghe tiếng kêu của Lâm San, Liên Phong vội vàng qua cứu, Quý Hồng Lân dễ dàng đối phó với hắn, mẫu tử hai người vây đánh công kích một mình hắn, dần dần rơi vào thế hạ phong. Lâm San tránh ở sau đài vừa thấy không xong, trong lòng sốt ruột thay cho Liên Phong, thừa dịp ba người đánh tới vùng phụ cận, lao tới nâng ngọc tỷ lên đạp vào mặt Quý Hồng Lân. Quý Hồng Lân tránh không kịp, mỹ mạo mỹ bị ngọc tỷ đánh trúng, lập tức đổ máu.
"Ngươi!" Quý Hồng Lân bị phá tướng cơ hồ phát điên, thân thủ nhắm Lâm San đánh tới, Lâm San lanh tay lẹ mắt trốn sang bên cạnh, một chưởng kia liền trúng đài cao.
Một chưởng giáng xuống, đá vụn rơi trúng đầu Lâm San, Lâm San ngẩn ra, lại một giọt mưa nữa rớt xuống mặt nàng. Nàng ngây người, ngẩng đầu lên xem, Quý Hồng Lân lại giáng một chưởng nữa.
Lúc này nàng tránh không khỏi, mắt thấy sẽ bị đánh trúng, một thân ảnh bỗng nhiên lẻn đến trước nàng, thay nàng chắn một chưởng kia.
"Vũ nhi? Ngươi!" Quý Hồng Lân bất khả tư nghị nhìn người đang che trước mặt Lâm San, biểu tình vặn vẹo.
Quý Bạch Vũ không trả lời mà phi thân nhắm bà ta đánh tới.
Cơ hồ trong nháy mắt, nguyên bản mẫu tử bọn hắn song thủ vây đánh người khác lại trở thành địch nhân, Lâm San không kịp tự hỏi vì sao, đá vụn xung quanh rơi xuống càng nhiều. Thạch thất lâu năm thiếu tu sửa, có nguy cơ sớm sập, thêm vào đó trời mưa lợi hại, tầng đất thêm rời rạc còn bị Quý Hồng Lân đánh một chưởng rốt cục trụ không được.
Mắt thấy nơi này nói sập liền sập, Lâm San vội vàng kêu to lên: "Nơi này sắp sụp, chạy mau!" Tiếng kêu kinh động một đoàn ba người đang đánh nhau, Liên Phong phản ứng trước, kéo Lâm San bỏ chạy.
Quý Hồng Lân đánh đỏ mắt, ngăn hai người lại, Liên Phong ngăn bà ta, nói với Lâm San: "Ngươi đi trước!"
"Ta không đi!" Lâm San hô to, đem ngọc tỷ quăng qua một bên, định tới hỗ trợ.
"Mang nàng đi!" Liên Phong hướng Quý Bạch Vũ hô.
Quý Bạch Vũ dừng chiêu, ý vị thâm trường liếc nhìn Liên Phong một cái, xoay người ôm Lâm San, hướng động khẩu mà đi.
Một đạo bạch quang chói mắt, mưa đánh vào người Lâm San, phía sau ầm một tiếng làm đầu óc nàng trống rỗng, nàng không để ý cả người lầy lội, dùng khí lực lớn nhất bình sinh giãy khỏi Quý Bạch Vũ muốn quay về thì đã không còn thấy bóng dáng động khẩu kia đâu nữa.
Lâm San trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.