Điên Phong Đối Quyết

Chương 5: Chương 5: Bái Sư, Trần Thị




CHƯƠNG 5: BÁI SƯ, TRẦN THỊ

Lý Dịch Chi vẻ mặt biểu tình ‘Mới không tin em nói xạo’, Trần Cảnh cũng không nói thêm nữa, hiển nhiên là chột dạ.

Sau đó Trần Cảnh liền đem Lý Dịch Chi đuổi ra phòng bếp, lý do là khói dầu quá lớn, hơn nữa Lý Dịch Chi đứng ở bên cạnh, gây trở ngại cho việc phát huy nấu ăn bình thường của bé.

Lý Dịch Chi nhún vai, liền đi ra ngoài, nghĩ nghĩ lại quay lại thăm dò nói: “Cẩn thận dùng dao, đừng cắt vào tay, còn có khí gas…”

“Đã biết.”

Lý Dịch Chi lúc này mới lui ra ngoài, thầm nghĩ rằng đứa nhỏ hư này tuyệt không đáng yêu, người ta trẻ con mười tuổi hẳn là đều mềm mềm nộn nộn, đứa nhỏ cách vách luôn đuổi theo mình hô anh ơi, dáng vẻ không giống như nhóc này, giống hệt như ông già.

Ước chừng sau hai tiếng, Lý Dịch Chi bụng đói đến không chịu được, Trần Cảnh cuối cùng cũng làm xong cơm.

Lý Dịch Chi ngồi trước bàn, anh không nhìn thấy đồ ăn xem có được hay không, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ ngửi được hương vị, mùi vị kia có một cổ kỳ quái không thể nói rõ, bất quá đứa nhỏ người ta đã tân tân khổ khổ làm đến hai tiếng, chung quy cũng phải cho chút mặt mũi, không thể đả kích nhiệt tâm của người ta.

Anh cầm lấy chiếc đũa, sờ soạng gấp một đũa, hình như là thịt, Trần Cảnh rất có nhãn lực thấy thế bé cũng giải thích: “Thịt kho tàu.”

“Thịt kho tàu à, anh thích nhất ăn thịt kho tàu.”

Lý Dịch Chi một bên cười, một bên đem thịt bỏ vào trong miệng, anh ngay tức khắc liền hiểu được cổ hương vị kỳ quái kia là xảy ra chuyện gì, hóa ra là kho bị cháy…

Nhất định là Trần Cảnh đã bỏ vào rất nhiều đường, đường dễ dàng làm cháy nồi, Lý Dịch Chi cảm thấy nếu hai mắt của mình có thể nhìn thấy đồ vật, như vậy dĩa thịt này nhất định là đen tuyền.

Lý Dịch Chi cũng là người gia giáo tốt, đương nhiên không có khả năng nhổ ra, cứng rắn mà nhai, vội vàng lùa vào một ngụm cơm, kết quả cơm cũng là nửa chín, mà phần chín vẫn còn mang theo chút cứng.

Lý Dịch Chi đành phải hàm hồ cười gượng một tiếng, “Ăn ngon…Thật sự ăn ngon.”

Trần Cảnh ‘Ừm’ một tiếng, ý tứ kia chính là, tôi cũng hiểu được mình làm khẳng định không tồi…

Lý Dịch Chi nghe thấy âm thanh Trần Cảnh cầm chiếc đũa, gắp gì đó, đưa vào miệng, sau đó là âm thanh dừng lại, hiển nhiên là cũng biết được đồ ăn mình nấu vị đạo như thế nào, khiến cho Lý Dịch Chi ghé vào trên bàn cười đến đau bụng.

Ngay tức khắc trên khuôn mặt thịt thịt của Trần Cảnh lộ ra vẻ cứng ngắc, có chút đỏ lên, cũng biết mình làm không thể ăn, “Quên đi, tôi đi ra ngoài mua thôi.”

Lý Dịch Chi nói: “Aiz không sao, quen tay hay việc, tiếp theo nhất định sẽ làm tốt, bất quá so với anh giỏi hơn rồi, anh sống nhiều năm như vậy, còn không biết bột kiềm* có bộ dáng gì nữa.”

*Bột kiềm công thức hóa học là NaHCO3, còn gọi là Natri Cacbonat. Có vị hôi mặn, dung dịch thì hơi có tính kiềm. Thường dùng để rửa bề mặt, trừ độc. Cũng có thể dùng để uống như một vị thuốc nếu đúng cách.

Nào biết Trần Cảnh tiếp một câu, “Bột kiềm? Đó là thứ gì vậy.”

“Phốc——”

Lý Dịch Chi rót một chén trà thanh lọc chút mùi vị trong miệng, một ngụm đều phun ra ngoài, anh không ngờ tới đưa cho đối phương một cái bậc thang để xuống, đối phương lại không xuống, quả nhiên là một đứa trẻ, trong lòng không bao giờ có ý đồ, có là có, biết là biết, không biết thì không chút do dự thừa nhận.

Cái việc này làm Lý Dịch Chi cười thảm, một bên cười một bên đập cái bàn, một bộ khẩu khí lừa gạt con nít nói, “Bột kiềm a, chính là để bọc bên ngoài đùi gà, chiên đùi gà rất tốt.”

“Chiên đùi gà không phải đều bọc bên ngoài hết sao, như thế nào là bột kiềm?”

“Uhm…Bột kiềm làm thơm hơn một chút, dùng từ chuyên ngành.”

“À.”

Kết quả ngày hôm sau, Lý Dịch Chi liền nếm phải hậu quả khi dễ trẻ con, Trần Cảnh thật sự lấy bột kiềm chiên đùi gà, trong miệng toàn vị cay đắng, còn hét lên, khiến cho Lý Dịch Chi dở khóc dở cười.

Trần Cảnh viết một phong thư, đi ra ngoài gửi, đương nhiên Lý Dịch Chi không nhìn thấy nên cũng không biết bé đi đâu gửi, bất quá anh tin tưởng Trần Cảnh không cần thiết phải lừa anh.

Vậy coi như là liên lạc với người nhà, sau rồi Lý Dịch Chi thu Trần Cảnh làm đồ đệ.

Có lẽ ở trong lòng Trần Cảnh, bái sư là một chuyện rất thần thánh, tựa như bé đối xử với cờ vây cũng thế, cho nên trong ngày bái sư, Trần Cảnh làm một bàn lớn đồ ăn, tuy rằng bé làm còn chưa tính là ăn ngon, nhưng sẽ không đem thịt kho cháy, cũng sẽ không lựa rau quăng trực tiếp vào trong nồi, đương nhiên, cơm ngoại trừ nấu có chút hơi nhiều nước thành cháo, thì cũng sẽ không bị chưa chín kỹ.

Ăn cơm xong, Trần Cảnh mời Lý Dịch Chi ngồi ở trên chủ vị trong phòng khách, quỳ xuống tới kính cẩn kính trà cho anh.

Điều này làm cho Lý Dịch Chi có chút cảm khái, hóa ra duyên phận của bản thân và Trần Cảnh sâu như vậy, nguyên đời trước của anh còn chưa kịp kết giao với Trần Cảnh, liền phí hoài bản thân mà tự sát, kỳ thật nếu suy nghĩ một chút thì cũng không có gì đáng ngại, không phải là cùng phần đông người khác có chút bất đồng sao…

Làm cho Lý Dịch Chi sụp đổ, không phải là tiêu đề đầu của truyền thông, cũng không phải là lời bịa đặt của mấy tờ báo nhỏ, mà là người nhà chỉ trích cùng châm biếm, thậm chí nói muốn đưa chính mình đi bệnh viện tâm thần, còn cùng với mình đoạn tuyệt quan hệ.

Mà đời này, Lý Dịch Chi thật may mắn khi bản thân kết giao với Trần Cảnh, nhóc có thể hiểu mình, không châm biếm con người mình.

“Sư phụ? Anh tại sao lại khóc?”

Lý Dịch Chi hít hít cái mũi, đem trà một hơi quét sạch, rồi chỉ nói: “Rất nóng.”

Hoàn hảo ông cụ non Trần Cảnh cũng tương đối chu đáo hiểu ý người khác, không hề truy vấn tại sao con mắt Lý Dịch Chi hồng hồng.

Thu Trần Cảnh làm đồ đệ, Lý Dịch Chi cũng có cảm thấy một chút nguy cơ, Trần Cảnh kỳ cảm tuy rằng thua kém mình, nhưng lại phi thường cố gắng, đồng ý là công phu chơi cờ từ trên người bé, Lý Dịch thấy được bóng dáng của Lý Trận.

Mà bản thân đời trước mặc dù là cửu đẳng, tuy rằng mười sáu tuổi lấy được quán quân thế giới, nhưng đời này anh lãng phí lâu như vậy, đôi khi cũng cảm giác thấy hữu tâm vô lực, còn cần rèn luyện.

Có lẽ có một ngày Lý Dịch chi sẽ không còn gì để dạy Trần Cảnh, có lẽ sẽ bị Trần Cảnh vượt qua, tựa như đời trước cũng thế, Trần Cảnh có thể thắng anh, Lý Dịch Chi cảm thấy vô luận là tình hay là lý, cũng đều đúng.

Hôm nay ăn điểm tâm, đã có người bên Kỳ xã lại đây, chẳng qua là không phải kéo Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh đi đánh cờ mà là để cho bọn họ xem trận đấu, ông cụ đặc biệt kích động cùng họ nói, hôm nay là trận đấu Cửu đẳng Nhật Bản lấy cúp Trần thị năm năm một lần.

Cúp Trần thị bởi vì năm năm tổ chức một lần, chu kỳ rất dài, hơn nữa là trận đấu cờ vây sớm nhất, danh tiếng tư cách cũng tương đối lâu, tiền thưởng phong phú, là trận đấu cấp thế giới, kỳ thủ Nhật Bản và Hàn Quốc đều sẽ tham gia, có một loại ý kiến là, thắng được cúp Trần thị chính là thắng được kỳ đàn thế giới.

Lý Dịch Chi đời trước thời điểm lúc mười sáu tuổi, ngay tại cúp Trần thị, liên tục hai lần đánh bại kỳ thủ Quán quân của Hàn Quốc, một năm đó là anh mười sáu tuổi lẻ bảy tháng.

Thành viên trong Kỳ xã cũng không giàu có, mọi người góp tiền mua một cái TV thật lớn, ở cái thời đại này xem như là một vật phẩm rất xa xỉ, đều nói là để xem bắt đầu trận đấu thì đặc biệt đã nghiền, hơn nữa giống như trận đấu cúp Trần thị này, lại càng muốn đi kỳ xã, nhìn TV lớn mới đã.

Trần Cảnh nghe được cúp Trần thị, cũng không kích động như trong tưởng tượng của Lý Dịch Chi, ngược lại có chút mệt mỏi, ông cụ thấy vẻ mặt của bé, cười nói: “Tại sao lại bĩu môi? Cháu nhất định là không biết lai lịch của cúp Trần thị, đây chính là trận đấu quyền uy nhất!”

Trần Cảnh chỉ là lên tiếng, điều này làm cho Lý Dịch Chi nhịn không được nghĩ đến, vì cái gì mà Trần Cảnh có loại phản ứng này, lẽ ra với loại trận đấu thế giới cao cấp này, Trần Cảnh hẳn là rất kích động mới đúng, nhưng mà cũng không nghĩ ra được nguyên do.

Cúp Trần thị đầu tiên chính là trận đấu được Đổng sự tập đoàn Trần thị tổ chức, tập đoàn Trần thị là tập đoàn gia tộc tương đối lâu đời ở Hong Kong, bởi vì tuyên truyền nổi trội, lại có thể từ đó thu lợi nhuận, nên đã liên tục tổ chức. Trần Cảnh cũng họ Trần, Lý Dịch Chi khó tránh khỏi liên tưởng một chút quan hệ giữa Trần Cảnh cùng Trần thị, nhưng lập tức đã cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, nếu bé thật là tiểu công tử của tập đoàn Trần thị, cũng không đến mức không đủ tiền ngồi xe lửa, còn phải bắt xe từ Nam Kinh đến Bắc Kinh.

Hai người đi Kỳ xã, trong Kỳ xã đã có rất nhiều người, người muốn xem trận đấu chen chúc thật nhiều, cũng đang đàm luận về trận đấu lần này, nghe nói có một kỳ thủ có khả năng đánh bại người Nhật Bản, điều này làm cho tất cả mọi người rất hưng phấn.

Chẳng qua hưng phấn thì hưng phấn, bọn họ đều là dân nghiệp dư, căn bản không biết ai là ai, cũng không nhớ rõ tên của kỳ thủ, chỉ cần nhắc tới người có thể đánh bại những quốc gia khác liền hứng thú phấn khích khủng khiếp.

Lý Dịch Chi được Trần Cảnh dìu đi vào trong, nghe thấy bên trong ồn ào, trận đấu con chưa có bắt đầu thì đã rất nhiều người tham gia thảo luận ván cờ, mặc dù có rất nhiều nội dung khiến cho kỳ thủ chuyên nghiệp muốn bật cười, nhưng loại nhiệt tình này, vậy mà rất cuốn hút người khác.

Mọi người thấy Lý Dịch Chi đã đến, liền giúp anh đi lên phía trước, để cho anh ngồi ở phía trước, Lý Dịch Chi cười nói: “Các bác để cho người mù ngồi ở phía trước, chẳng phải là lãng phí sao.”

Có người cười nói: “Chúng ta ở đây cũng có mình cậu là cấp đại sư a, không để cho cậu ngồi phía trước, chẳng lẽ để cho chúng ta tới múa rìu qua mắt thợ sao?”

Bởi vì người đến rất nhiều, Kỳ xã chuẩn bị ghế không đủ, rất nhiều người phải đứng, Lý Dịch Chi vỗ vỗ chân của mình, “Tiểu Cảnh ngồi trên đùi anh, để cho người khác cũng ngồi xuống, thời gian một ván cờ rất lâu.”

Trần Cảnh có một chút không được tự nhiên, nói thế nào bản thân cũng là nam tử hán, sao có thể ngồi ở trên đùi người khác, như vậy mất mặt quá mức.

Trong thời điểm bé rối rắm, có người cười nói, “Tiểu Trần thẹn thùng rồi đó!”

Trần Cảnh vì biểu đạt bản thân rất hào phóng, không phải thẹn thùng, thật sự ngồi ở trên đùi Lý Dịch Chi.

Lý Dịch Chi làm cho bé dựa vào chính mình, “Trong lát nữa em có thể giải thích cho anh, như thế cũng thuận tiện.”

Trần Cảnh ngồi ở trong lòng ngực của anh, mới mười tuổi hiển nhiên là phải lùn hơn Lý Dịch Chi rất nhiều, hơn nữa Trần Cảnh lớn lên rất được yêu thích, mang một khuôn mặt trẻ con tươi tắn béo đô đô, tuy rằng rất cứng nhắc, nhưng lại ngoài ý muốn đáng yêu, Lý Dịch Chi không nhìn thấy nhưng cũng là nhân cơ hội vươn tay chọc chọc.

Trước khi trận đấu bắt đầu, thì Đổng sự đương nhiệm của Trần thị đi ra đọc diễn văn, sau đó giới thiệu một chút tình huống khách sạn tổ chức trận đấu, Thượng Hải liền tự mình thịnh vượng, dù cho có là loại thời đại này, nhưng cũng không thiếu kẻ có tiền, khách sạn trang hoàng xanh vàng rực rỡ, bảo vệ cũng an bài rất chu đáo.

Màn ảnh vừa chuyển, là cảnh tượng kỳ thủ hai nước xuống xe tiến vào hiện trường, đó là một hồi quyết đấu đỉnh cao, trận đấu lấy ba thắng hai để thắng, trước đã phải tiến hành hai trận, kỳ thủ nước nhà cùng kỳ thủ Nhật Bản đều thắng một, nói cách khác trận này định thắng thua, người chiến thắng không chỉ có thể hái được năm trăm ngàn dolar của tập đoàn Trần thị, còn có thể thắng được quang vinh đẳng cấp thế giới.

Nếu như kỳ thủ lần này may mắn thắng được, như vậy đó sẽ là người thứ nhất đánh bại thiên tài Nhật Bản, đó cũng là vinh quang tối cao.

Mọi người ngừng lại rồi hô hấp, đều nhìn chằm chằm TV đợi kỳ thủ xuống xe, màn ảnh tiến lên cho một cái đặc tả, có người nhịn không được hô: “Là Lý Trận Cửu đẳng! Lý Trận Cửu đẳng!”

Lý Dịch Chi có thể rõ ràng cảm giác được sống lưng thẳng cứng của Trần Cảnh, thoáng dò xét lên phía trước, dường như muốn cẩn thận nhìn rõ ràng, người được lưu truyền thành một nhân vật như thần, rốt cuộc lớn có bộ dáng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.