CHƯƠNG 19: LỄ VẬT, LY BIỆT
Trần Cảnh đổi cho Lý Dịch Chi một chén trà nóng, Lý Dịch Chi tựa hồ cái gì cũng không muốn nói, Trần Cảnh nhìn cũng đoán không ra nên cái gì cũng không hỏi.
Vợ chồng Lý Trác ở bên ngoài ngây người trong một thời gian rất lâu, Trần Cảnh không biết người ở phía ngoài cùng Lý Dịch Chi có cái gì ‘Ăn tết’, bất quá loại kết thân mang theo lí do tìm tới cửa cầu che chở, bé nhìn thấy nhưng không thể trách.
Trần gia nguyên quán ở Nam Kinh lại ở Hong Kong lập nghiệp, làm thuận lợi đủ đường, ở cái thời đại cũ xưa này, nhắc đến Hong Kong, mọi người chung quy sẽ có một loại cảm giác cao sang rồi ngây thơ mà ngưỡng mộ.
Trần lão mang theo Trần Cảnh định cư ở Nam Kinh, lúc nào cũng có người cầm lễ vật đến nhà, hoặc là bái phỏng, hoặc là cầu nhờ chuyện làm ăn, không phải thân thích thì là bạn thâm giao quan hệ nhiều đời, tóm lại là cái lý do gì cũng có, một số lý do ngay cả đương sự cũng sẽ cảm thấy buồn cười.
Trần Cảnh trước sau như một khinh thường cách làm của những người này.
Có lẽ Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, có rất nhiều bất đắc dĩ mà cả người lớn cũng không có khả năng lý giải, ở trong suy nghĩ của bé, chỉ cần là bản thân muốn thì phải thông qua bản thân cố gắng đi tranh thủ, như thế mới chính đáng. Dựa vào người khác cho dù cuối cùng đạt được mục đích, đầu cũng không nâng lên nổi.
Lúc sắp ăn cơm, vợ chồng Lý Trận mới đứng dậy đi ra cửa, Trần Cảnh vào phòng bếp nấu cơm thì chợt nghe vợ chồng Lý Trác nói “Không quấy rầy không quấy rầy, hôm nào lại đến tìm ngài.” Sau liền đi ra cửa luôn.
Trần Cảnh làm cơm, chỉ chốc lát sau Lý Trận liền tiến vào thăm dò, ngửi ngửi cái mũi, cười nói: “Thơm vậy, làm nhiều đồ ăn như vậy sao?”
Trần Cảnh đầu cũng không ngẩng lên, nhanh nhẹn đem thịt bò đã thái tốt trên tay bỏ vào nồi, “Sư phụ sau tết âm lịch muốn tham gia thi đấu, trong khoảng thời gian này bồi bổ cho anh ấy.”
Lý Trận gật gật đầu, cuối cùng cái gì cũng không nói, ngậm một hạt lạc rang rồi đi.
Kỳ thật Trần Cảnh đã nhìn ra, ông ta là muốn hỏi Lý Dịch Chi vừa rồi là tại sao thất thường vậy, bất quá giống như bé cũng nhìn ra là Lý Dịch Chi không muốn nói, nếu không cũng đã sớm nói, cho nên chỉ đành từ bỏ.
Thời điểm Trần Cảnh đi ra, chợt nghe thấy trong phòng có tiếng động giòn tan của quân cờ vỗ vào trên bàn cờ, hai người dường như đang đấu cờ, tám phần là Lý Trận lôi kéo Lý Dịch Chi đến một bàn, chuyên tâm chơi cũng có thể bỏ qua một bên chuyện phiền lòng.
Giải đấu đánh cờ miệng trăm vạn ở trong tết âm lịch cũng đã bắt đầu thi đấu, từ các nơi thẩm chọn tuyển thủ báo danh, mặc kệ là cờ vây chuyên nghiệp hay là cờ vây nghiệp dư, tuyển thủ báo danh dự thi đều có giới hạn tuổi, mà lần này đánh cờ miệng lại không có bất luận cái gì tuổi giới hạn, cũng không yêu cầu bất luận cái gì đẳng cấp, cờ vây miệng đang nóng hổi, có thể nói là chiếm được ánh mắt của quần chúng.
Kinh tế toàn cầu tuyệt không keo kiệt làm một bản tin phụ để quảng bá, đầu tiên là tự truyện của người khởi xướng Lữ Hạo Ngũ đẳng chuyên nghiệp, sau đó là Đổng sự Kinh tế toàn cầu tài trợ phát biểu cái nhìn đối với chuyện này, sau lại để bản tin đầu dùng tiêu đề viết là, “Ngũ đẳng chuyên nghiệp đấu với đồ đệ Kỳ Vương”, ở trong bài báo đem Lý Dịch chi khen đến chỉ có trên thiên đường mà không có dưới đất, sinh thời Lý Dịch Chi rất có khả năng trở thành một thế hệ Kỳ Vương mới, hơn nữa rất xứng đáng là Vua cờ miệng.
Cái mánh lớn vừa ra, lập tức chiếm được rất nhiều chú ý của nhiều người, vài cái tòa soạn báo tranh nhau cùng ra báo, xem báo chí cùng tạp chí có rất nhiều nhân sĩ phi chuyên nghiệp, vừa mới chợt nghe đánh cờ miệng rất cao thâm thì phát hiện hóa ra đồ đệ Kỳ Vương Lý Trận là một người mù, hơn nữa nghe nói chơi cờ cũng rất cao thâm, nên thuận tiện truyền đi đến vô cùng thần kỳ.
Đương nhiên cũng có không ít tin báo đem loại hành vi này nói thành thổi phồng, chẳng qua loại thổi phồng này vừa vặn nắm bắt được khẩu vị của công chúng.
Phóng viên đến nhiều, ngay cả Kỳ xã đầu phố cũng thành tiêu điểm, trên trang báo cái gì cũng không thiếu nên người mộ danh mà đến gia nhập Kỳ xã cũng càng ngày càng nhiều, vì thế Kỳ xã càng kinh doanh càng phát triển.
Tết âm lịch luôn ngắn ngủi, nghỉ đông đối với bọn nhỏ mà nói là quá ngắn, chớp mắt đã nhập học, lão sư đốc thúc mọi người hạ đề mục sống chết, không để ngượng tay, vì ngay lập tức đã phải tham gia định đẳng.
Trần Cảnh lại biến thành ngày thường buổi sáng dậy thì không một ai rời giường, tự mình đi đến trường, buổi chiều trở về vừa lúc thấy thân ảnh Lý Trận cùng Lý Dịch Chi từ kỳ xã trở về.
Trần Cảnh học thả, lớp cờ vây tương đối thoải mái, sau khi học xong thời gian tương đối dư dật, lúc này học sinh khác còn chưa tan học, cửa trường học không có phụ huynh tiếp đón con nhỏ, không thì rất chật chội.
Bé vừa mới ra cửa trường học liền thấy cửa trường học có một người đàn ông mặc âu phục, đang dựa vào bên cạnh tường chắn hút thuốc lá.
Bộ dạng chưa đến ba mươi, âu phục màu xám bạc, áo sơmi trắng không có cài nút ngay ngắn, cổ áo mở rộng, người đàn ông dựa vào tường, hơi cúi đầu, một hơi lại một hơi hút thuốc, bên cạnh còn đậu một chiếc xe MPV.
Anh ta một thân trang phục bắt mắt, lại đứng ở cửa trường học tất nhiên đã được liên tiếp chú mục.
Trần Cảnh nhìn anh ta có chút sửng sốt, lập tức nghiêm mặt đi qua đó.
Người đàn ông thấy bé đi đến, đem điếu thuốc dập tắt rồi ném vào trong thùng rác.
Trần Cảnh quan sát anh ta, nửa ngày mới nói: “Sao chú lại tới đây.”
“Thằng nhóc thối.” Người đàn ông nửa khom lưng xuống, nhẹ nhàng véo mặt Trần Cảnh một phen, nói: “Chú là chú của con, không thể tới nhìn con sao?”
Nói xong đem cửa ra mở ra, từ trên ghế lái phụ lấy ra một cái hộp to bằng hai lòng bàn tay, đưa cho Trần Cảnh, cười nói: “Sinh nhật khoái hoạt tiểu thọ tinh.”
Trần Cảnh nói một tiếng “Cám ơn”, chẳng qua là vẫn cứ nghiêm mặt, dường như không có thành ý gì tiếp nhận hộp rồi thuận tay lắc lắc, bên trong vang lên “Lang bang lang bang”, đồ vật thoạt nhìn không lớn.
Người đàn ông đúng là lúc nào cũng thấy được trên TV, Phó đổng sự của tập đoàn Trần thị, Trần Tùng Duệ.
Trần Tùng Duệ nhìn bé lắc hộp, nói: “Tiểu tổ tông, bên trong thế nhưng rất quý giá, đừng lắc đến hỏng mất.”
Trần Cảnh đem mở hộp ra, đóng gói cũng không phải rất kín, mở ra là một đôi hộp cờ vây nhỏ rất đẹp, nắp đậy có thể mở ra, bên trong có mấy quân cờ.
Trần Cảnh nhướng mi một chút, cầm lấy hộp cờ vây nhìn nhìn, cầm vào tay lạnh buốt, tính chất rất tốt, một cái mặt trên có khắc ‘Trần’, một cái mặt trên có khắc ‘Cảnh’, trách không được Trần Tùng Duệ nói là quý giá, hóa ra là làm bằng ngọc bích.
Trần Tùng Duệ nhìn vẻ mặt biến hóa của bé, nói: “Có thích không? Cố ý làm thành hộp cờ vây.”
Trần Cảnh gật gật đầu, nhìn như tạm được, cũng không phải hiếm lạ ngọc bích có bao nhiêu quý giá, sinh ra trong gia đình này, vàng bạc châu báu bé thấy qua nhiều lắm, chẳng qua là lần đầu bé thu được lễ vật liên quan đến cờ vây.
Trần Tùng Duệ theo bản năng đưa tay mò trong túi, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc lá, cân nhắc lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không đốt, mà đem điếu thuốc nắm chặt ở trong tay mà vân vê.
Nửa ngày mới thu liễm ý cười không đứng đắn, nghiêm mặt nói: “Là cha con đưa.”
Trần Cảnh hiển nhiên không ngờ tới, nhưng nắm bắt được nghiêm túc của đối phương.
Trần Tùng Duệ lại dừng trong chốc lát, “Cha của con ông ấy nằm viện, não xuất huyết, đoán chừng là mệt mỏi…Ông ấy muốn gặp con.”
Trần Cảnh bản mặt càng khẩn trương, bé biết ý tứ của Trần Tùng Duệ, vốn là có Trần lão đỡ, hơn nữa Trần Cảnh tuổi còn nhỏ, cũng không muốn quản chặt quá, đợi bé ở bên ngoài chơi đủ rồi, kiến thức được rồi, tuổi cũng lớn liền đem bé triệu hồi về.
Nhưng thình lình xảy ra đau ốm lại khiến cho Trần Tùng Diệu cảm thấy áp lực, ông thông suốt rất nhiều thứ, có lẽ chỉ có bồi hồi trên con đường sinh tử mới có thể nghĩ thông suốt được rất nhiều điều, hộp cờ này đã có thể giải thích rõ, Trần Tùng Diệu cũng không phản đối Trần Cảnh học cờ vây, lại đồng thời có rất nhiều khúc mắc trong lòng, ông chờ không được Trần Cảnh trưởng thành, trong gia tộc có rất nhiều chuyện cần con trai độc nhất này đến học hỏi.
Trần Tùng Diệu lần này tìm bé trở về, Trần Cảnh đã thấy không còn có thể được sống ở chỗ này, đứng ở bên cạnh Lý Dịch Chi nữa.
Mặc kệ là Nam Kinh hay là Hong Kong, cách Bắc Kinh, cách cái hẻm nhỏ, cách cái tứ hợp viện này, đều là quá xa quá xa rồi.
Trần Cảnh cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve viên kim cương trên hộp cờ: “Cha của con thế nào rồi?”
“Một tuần trước làm phẫu thuật đã không sao rồi, bác sĩ để cho ông ấy có nhiều tĩnh dưỡng, không được mệt mỏi không được quá vui quá buồn.”
Trần Cảnh gật gật đầu, “Buổi sáng ngày mai ở nơi này chờ con, được không, con hôm nay còn muốn trở về nói một tiếng.”
Trần Tùng Duệ cho một cái thủ thế đáp lại, vỗ vỗ bờ vai của bé, không nói thêm một câu nào nữa, mở cửa xe cúi thấp người lên xe, khởi động lái xe rất nhanh phóng đi.
Trần Cảnh đem lễ vật bỏ vào trong túi sách, thời điểm vào cửa nhà thì chợt nghe thấy Lý Trận gân cổ la lên, “Còn biết quay về à, chú còn tưởng đã bị đại hôi lang tha đi rồi, còn không quay về sẽ báo mất giấy tờ đó!”
Sau là tiếng cười của Lý Dịch Chi, “Sư phụ ngài cho rằng Tiểu Cảnh là chi phiếu sao, còn muốn báo là mất giấy tờ.”
Hai người tựa như cùng bình thường không có gì khác biệt, duy độc Trần Cảnh là có tâm sự, nhưng không biết nên biểu đạt như thế nào.
Lý Trận ồn ào là đã đói bụng, còn nói khẩu vị bị dưỡng đến kén chọn, không có Tiểu Cảnh thì làm sao bây giờ.
Người nói vô tâm người nghe có tâm, kết quả là cái bản mặt của Trần Cảnh càng khẩn trương, trong lòng không biết có một cỗ tư vị như thế nào nữa.
Bé ở phòng bếp chơi đùa cả hai tiếng, làm ra một bàn lớn đồ ăn, Lý Dịch Chi còn buồn bực, tết âm lịch cũng đã qua, tại sao lại làm cho một bữa thịnh soạn như vậy.
Trần Cảnh cảm thấy cổ họng cay đắng, nhưng bộ dạng lại giống như bình thường lạnh nhạt nói: “Đồ ăn nhiều lắm, phải ăn hết.”
Lý Trận một bên ăn một bên lải nhải, “Thức ăn thật ngon, thức ăn thật ngon.”
Một bữa cơm ăn nuốt không trôi, lúc rửa chén Lý Dịch Chi mò mẫm lại đây, nói: “Em sinh bệnh sao, chỗ nào không thoải mái, hôm nay tại sao lại có cảm giác ủ rũ vậy?”
“Không có việc gì…”
Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt của Lý Dịch Chi, bất quá đối phương không nhìn thấy bé, không biết ánh mắt bé lúc này có bao nhiêu phức tạp, Trần Cảnh muốn nói cho anh biết rằng chính mình ngày mai phải đi, nhưng không biết nói từ đâu, cuối cùng nói rằng: “Định đẳng, có chút khẩn trương.”
Lý Dịch Chi lần đầu nghe bé nói khẩn trương, còn an ủi bé vài câu, làm cho bé đừng có nôn nóng, lấy trình độ của bé, cấp bậc Sơ đẳng không thành vấn đề.
Hôm nay lúc ngủ say, tất nhiên là Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh một giường, Trần Cảnh quay đầu là có thể thấy được bàn cờ trên bàn, mặt trên vẫn còn bày ra ván cờ hòa tứ kiếp.
Trần Cảnh vẫn luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm bàn cờ, đợi người ở bên trong ngủ hô hấp vững vàng mới nhẹ tiếng đứng lên, từ trong túi sách lấy ra lễ vật chính là Trần Tùng Duệ mang đến, lấy ra hai hộp cờ nhỏ, đặt trên bàn cờ, phía dưới đè lên bức thư lưu lại, ngược lại đem bàn cờ nguyên vẫn bày ra thu dọn tốt vào trong hộp cờ, bỏ vào trong túi sách của bản thân.
Gia đình người bình thường nào có tiền nhàn rồi mua cái gì Vân Tử, cho dù mua Vân Tử, bình thường chơi cờ cũng sẽ không dùng, lúc ấy hơn sáu đồng một bộ quân cờ thủy tinh, tuy rằng không nhịn nổi lấy đi, nhưng lấy đi để không phải tiếc nuối.
Sáng sớm hôm sau, Lý Dịch Chi còn chưa rời giường, đến thời gian đến trường, Trần Cảnh từ trong tứ hợp viện đi ra nhưng lên xe của Trần Tùng Duệ ở cửa trường học.
Bé dựa vào cửa kính xe, dùng tay cẩn thận vuốt ve quân cờ thủy tinh kia, quân cờ lạnh lẽo cũng mang đến nhiệt độ ấm áp cho cơ thể…