CHƯƠNG 47: THIÊN NGUYÊN, TRIỆU DĨNH
Chuyện này sau đó, Trần Cảnh cùng Trần Tùng Duệ làm lộ một chút, Trần Tùng Duệ cũng đoán được, Lý Dịch Chi ma mới khẳng định sẽ đi tham gia cái loại trận đấu cấp thế giới này, điều này xem như là vinh quang cao nhất rồi.
Nếu Lý Dịch Chi đi tham gia, Lý Trận làm sao có thể thả đồ đệ bảo bối của mình đơn thương độc mã xuất chiến, nhất định sẽ đi theo, Lý Trận vừa xuống núi, như vậy cái thương nhân tài trợ này sẽ hết sức đoạt vào tay.
Trần Tùng Duệ tính toán tự mình đi Bắc Kinh một chuyến, này xem như là cái đầu tư lớn, Trần Cảnh liền nhân cơ hội đi theo cùng đến.
Chẳng qua đến ngày ngồi máy bay, Trần Tùng Diệu gọi điện thoại tới, khiến cho Trần Cảnh về nhà một chuyến.
Trần Cảnh không muốn về, nhưng mình còn chưa phải là người đứng đầu của Trần gia, nói cũng không được, hơn nữa Trần Tùng Duệ cũng nói, không cần cùng anh trai đối nghịch, làm rõ sáng tỏ chính là không hay.
Vì thế Trần Cảnh lại trên đường tiến đến Hong Kong.
Trần Tùng Duệ để cho trợ lý đặt vé máy bay, ngày đó xuống máy bay có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn, trong thương giới cười nói, Phó đổng Trần thị đến Bắc Kinh rồi, vậy bên bất động sản dự đoán phải phình lớn nha.
Trần Tùng Duệ lần này đến đúng là tới đầu tư, chẳng qua cùng bất động sản không liên quan.
Lý Dịch Chi cùng Lý Trận vẫn là buổi sáng đi qua Kỳ xã, giữa trưa về, sau đó buổi chiều lại đi Kỳ xã, hơn bốn giờ chiều lại về đến nhà, mấy ngày nay chợt nghe nói, thường xuyên có một người đàn ông khoảng chừng năm giờ đến Kỳ xã chơi cờ, hơn nữa trăm trận trăm thắng, vô cùng lợi hại.
Hai người còn tưởng rằng trong Kỳ xã có cao thủ đến, chẳng qua cái cao thủ này thời gian luôn chênh lệch với bọn họ.
Vì thế Lý Trận cùng Lý Dịch Chi cố ý về nhà sớm làm ăn xong cơm chiều, sau đó trở lại trong Kỳ xã, quả nhiên thấy người kia.
Người nọ ngồi ở mép bàn cờ, mặc một kiện áo sơmi màu trắng, phía dưới là quần âu, nhìn kiểu dáng thì giá tiền xa xỉ, nhưng áo sơmi mở hai hai cúc áo, cổ áo để phanh bất nhã, đem tay áo cuốn tới trên khủy tay.
‘Ba’ một tiếng đập quân vào trên bàn cờ.
Bên cạnh rất nhiều người vây xem, người nọ vui vẻ, người hạ đấu cờ mặt mày ủ ê.
Lý Trận vừa thấy liền sửng sốt, người này kỳ thật không phải vị cao thủ nào, mà là từ Nam Kinh chạy tới Bắc Kinh Trần Tùng Duệ…
Trần Tùng Duệ nhìn thấy Lý Trận cũng có chút sửng sốt, hiển nhiên anh là thăm dò thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lý Trận rồi mới chạy tới chơi cờ, Lý Trận đi rồi, anh mới tới đây, lúc Lý Trận ở, anh liền không đến.
Đừng thấy Trần Tùng Duệ lúc nào cũng biểu hiện ra một bộ thần sắc ổn định nắm chắc thắng lợi, kỳ thật tự tin của anh từ lúc thời trẻ đã cạn kiệt hết, Lý Trận vẫn luôn đối với anh không mặn không nhạt, Trần Tùng Duệ cũng không nắm chắc Lý Trận có đúng hay không tha thứ cho mình, dù sao bị lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt, ngay cả mình cũng không tin tưởng cái gì hối cải.
Trần Tùng Duệ sợ Lý Trận không muốn nhìn thấy anh, cho nên cũng không dám xuất hiện ở trước mặt đối phương, bất quá lại kiềm chế không được, bỏ chạy đến Kỳ xã chơi cờ, nghe nhóm kỳ hữu nói sự tình của Lý Trận Cửu đẳng.
Cái tứ hợp viện này vẫn là năm đó Trần Tùng Duệ mua cho, khi đó hồ bằng cẩu hữu đều nói, Trần nhị công tử muốn kim ốc tàng kiều. Trần Tùng Duệ không thường đến, cũng có chút nhận không ra, hẻm nhỏ biến hóa lúc nào lại nhanh như vậy, nhoáng một cái chính là mười năm rồi mười năm, bọn họ cũng đã từ thằng nhóc lông tóc chưa mọc không hiểu chuyện đến tuổi tứ tuần, nói đã chôn đến nửa người cũng không quá.
Trần Tùng Duệ thấy Lý Trận tiến vào, cười cùng anh lên tiếng chào hỏi, làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua đồng hồ, đem áo khoác âu phục khoát lên trên lưng ghế cầm lên, nói: “Đã trễ thế này, tôi về thôi, các anh tiếp tục chơi, tiếp tục chơi.”
Kỳ hữu tất nhiên không biết Trần Tùng Duệ cùng Lý Trận có khúc mắc, chỉ là la lên: “Ai, Trần lão sư hôm nay sớm như vậy đã trở về sao?”
Trần Tùng Duệ vị vô ý vạch trần, cũng không thấy xấu hổ, nói: “Có việc, ngày mai lại đến.”
Nói xong đi ra ngoài, Lý Trận vẫn đứng ở cửa không nhường đường, ôm cánh tay, cười nói: “Ông chủ Trần đến cũng đã đến, không hạ cho xong rồi đi sao?”
Trần Tùng Duệ nhìn anh, chỉ là cười khẽ một chút, “Kỳ thật anh cũng muốn cùng em một bàn, chỉ sợ em không nể mặt.”
Lý Dịch Chi mới đầu nhìn vẻ là lạ, hai người ngồi xuống bắt đầu chơi cờ, Trần Tùng Duệ nắm đen, thoáng cái để trên Thiên Nguyên.
Mọi người ở đây đa số là người yêu thích nghiệp dư, bất quá mọi người cũng đều biết hạ cờ vây không có ai lại trực tiếp thả quân hướng trên chính giữa bụng, nhưng Trần Tùng Duệ mấy ngày qua chỉ thắng không thua, hơn nữa kỳ tài cao siêu, mọi người liền nghĩ hạ phát cao thâm gì đó.
Kỳ thật không phải, năm đó Trần Tùng Duệ rất trẻ, thuần túy là quý công tử tự mãn, gia phụ yêu thích cờ vây, anh cũng biết chút cờ vây, Lý Trận còn tưởng rằng cùng mình chí hướng hợp nhau, sau đó hai người đã đi một bàn cờ, kết quả quý công tử lòi dốt ra đầu tiên đã đi xuống trên Thiên Nguyên.
Lý Trận năm đó cũng nghĩ là chẳng lẽ Trần Tùng Duệ là cao thủ, dù sao chỉ cần yêu thích cờ vây ai cũng gánh theo vài câu ca dao, Kim giác ngân biên nhi thổ đỗ bì (góc vàng mép bạc sau mới đất bụng), ở góc muốn cờ sống thì nhắm vào trên mép dùng quân ít, đó cũng là lí do vì sao phần lớn bắt đầu phải treo góc, chiếm cứ địa hình có lợi, tại mép muốn làm sống cờ so với chính giữa thì dùng ít quân hơn.
Nhưng có cao thủ nắm đen quân đầu tiên vẫn thích chiếm cứ Thiên Nguyên, cứ như vậy bạch kỳ khẳng định không thể chiếm Thiên Nguyên nữa, liền phải tự mình tính toán đường đi hạ đếm quân, hắc kỳ có thể bắt chước con đường của đối thủ, nhưng vậy tiết kiệm không ít thời gian tính đường đi.
Cho nên người đầu tiên đi Thiên Nguyên, không phải cao thủ, chính là thường dân.
Năm đó Trần Tùng Duệ rõ ràng là thường dân mạ vàng.
Hiện giờ đến hạ lần nữa, Trần Tùng Duệ kỳ thật là ở hồi ức, Lý Trận thì làm sao không nhìn ra được.
Hai người đấu cờ dùng hơn mấy tiếng, mới đầu còn có người xem, sau thời gian chậm lại, mọi người cũng liền tán đi, về nhà ăn cơm thì về nhà ăn cơm.
Lý Dịch Chi đương nhiên cũng nhìn ra không thích hợp, Trần Tùng Duệ đều đã làm đến bước này, Lý Dịch Chi cho dù trì độn cũng hiểu ra, chuyện tình của sư phụ mình nhúng tay vào không tốt, trước hết đi về nhà thôi.
Kỳ xã to như vậy cuối cùng chỉ còn lại có Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ ở đó đánh cờ.
Lý Dịch Chi về nhà, mở máy tính ra, Trần Cảnh quả nhiên login.
Than Bánh: Cơm nước xong rồi à, hôm nay login khuya quá
Phái Thần: Ăn rồi, hôm nay sư phụ nấu
Than Bánh: Nhất định bị khét
Phái Thần:
Phái Thần: Đúng rồi, chú của em lại đây
Than Bánh: Tôi biết
Than Bánh: Tôi đặt vé máy bay rồi, vốn là muốn cùng đi, bất quá cha đến lúc đó lại đem tôi gọi đi
Than Bánh: Tôi mấy ngày nữa liền đến
Phái Thần: Em công tác bận rộn, cũng đừng đến đây, dù sao thi đấu cũng phải gặp nhau
Trần Cảnh thấy lời Lý Dịch Chi gõ tới, vừa muốn nói không vội, xử lý tốt liền đi qua, không nghĩ tới Lý Dịch Chi lại gõ nói tiếp.
Phái Thần: Không được…
Phái Thần: Anh cảm thấy mình rất giả dối, kỳ thật anh rất nhớ em, vừa rồi lời kia không hiệu lực, giả vờ rộng lượng không chấp đi
Than Bánh: …
Lý Dịch Chi cảm thấy mình tính tình rất lạnh nhạt, trải qua chuyện đời trước, đã muốn không có chuyện gì có thể quấy nhiễu tâm trạng mình, chẳng qua Trần Cảnh khác thế.
Lý Dịch Chi nghĩ Trần Cảnh công tác bận rộn, nếu như nói muốn để cậu đến Bắc Kinh nhìn mình, chẳng phải là rất không hiểu lòng người, nhưng Lý Dịch Chi cảm thấy mình đến giới hạn lớn nhất rồi, giả vờ không nổi nữa, giả bộ ngay cả mình cũng phải ói ra.
Than Bánh: Sư phụ…
Than Bánh: Tôi muốn hôn anh
Lý Dịch Chi nhìn chuỗi chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình, mặt đằng một cái liền đỏ, vội vàng đem khung tin nhắn tắt đi, lại một lần nữa mở ra, bất quá diễn đàn cờ vây mỗi ngày đều cập nhật, cũng không ngừng đổi mới nhân tính hóa, không biết từ lúc nào, khung trò chuyện bắt đầu biểu hiện hai câu cuối cùng trong một lần nói chuyện.
Khung nói chuyện trống rỗng mênh mông chỉ có hai hàng chữ…
Than Bánh: Sư phụ…
Than Bánh: Tôi muốn hôn anh
Lý Dịch Chi mặt càng nóng, nửa ngày không đáp lời.
Trần Cảnh tất nhiên biết tính cách Lý Dịch Chi, không thấy đối phương hồi âm đình chỉ cũng không sốt ruột.
Trước khi chuẩn bị đi ngủ Lý Dịch Chi còn nhận được tin nhắn Trần Cảnh.
Trần Cảnh: Ngủ ngon, hôn trán
Vì thế tối hôm đó Lý Dịch Chi làm một cái mộng không nên làm, cả đêm ngủ không ngon…
Lý Dịch Chi ngày hôm sau sau khi tỉnh lại, không phát hiện bóng dáng Lý Trận, vừa mở di động ra, có dãy số xa lạ gửi tin nhắn tới, là Lý Trận gửi, để anh đừng để cửa cho mình.
Hóa ra Lý Trận cả đêm cũng không về, bất quá Lý Dịch Chi cảm thấy Lý Trận cùng Trần Tùng Duệ nếu cùng một chỗ, cũng xem như an toàn, chung quy so với Lý Trận giống như người hời hợt một mình ở bên ngoài an toàn hơn nhiều.
Sau khi anh đứng dậy rửa mặt, chợt thấy phía ngoài có chút ồn ào, Lý Dịch Chi mở cửa, chợt nghe các bạn hàng xóm đang nói gì đó “A nha nở mày nở mặt nha!” “Diệp Nhiên thằng nhóc ghê gớm này!” “Còn nhớ rõ trở về không quên cội nguồn a…”
Rồi thấy Diệp Nhiên mang theo túi lớn túi nhỏ đang tặng đồ cho các bạn hàng xóm, đều là đặc sản Nam Kinh, rõ ràng là từ Nam Kinh mang về.
Lý Dịch Chi không nghĩ tới nhanh như vậy đã thấy Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên phát xong đặc sản, mang theo một túi cuối cùng đến tìm Lý Dịch Chi.
Lý Dịch Chi nói: “Cậu tại sao nhanh như thế đã trở lại?”
Diệp Nhiên thè lưỡi, nói: “Tớ sắp chịu không nổi, đây là lẩn trốn về, mỗi ngày đều có giao tiếp, có người đến mời dùng cơm mời uống rượu, thậm chí đến tác hợp hôn sự cũng có, vì thế tớ đã trở lại, để cho Mạt Sùng Viễn đi ứng phó đi.”
Lý Dịch Chi nhìn anh khí sắc không tệ, cũng liền không nói cái gì nữa, có thể mỗi người đều có phương pháp xử lí của riêng mình, Mạt Sùng Viễn thân phận địa vị ở nơi đó rất hoành tráng, muốn cùng Diệp Nhiên thẳng thắn quan hệ không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng Diệp Nhiên thoạt nhìn không tệ, Lý Dịch Chi cũng không muốn xen nhiều vào.
Diệp Nhiên bỗng nhiên nói: “Kỳ vương chiến báo danh cậu nghe nói chưa, đã mấy ngày nay rồi, cậu tham gia không?”
Lý Dịch Chi gật đầu, “Tớ cùng Trần Cảnh tính cộng lại, tính cậu một phần nữa.”
Diệp Nhiên cười nói: “Mặc dù có rất nhiều Kỳ viện ra giá cao mời tớ làm viện trợ, bất quá xem tình cảm chúng ta đã mặc qua một cái quần, tớ liền gắng gượng mà bán cho cậu.”
Đoàn đội năm người vẫn là thiếu một người, Mạt Sùng Viễn sẽ chơi, nhưng nhiều năm như vậy không sờ qua quân cờ, đột nhiên để anh chơi cờ cũng không thực tế, Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên đều cau chặt mày, dù sao đây là giải đấu đoàn đội, nếu không phải người quen thuộc, đến lúc đó hợp tác cũng cảm thấy không thoải mái.
Hai người thảo luận trong chốc lát, cảm thấy không có đầu mối liền nói đến cái khác, Diệp Nhiên nói đến: “Mấy ngày này tối tớ muốn ở chỗ này của cậu.”
“Nhà cậu không phải ở ngay cách vách à, vì sao không về?”
Diệp Nhiên cười nói: “Tớ chuẩn bị đem tứ hợp viện bên cạnh bán đi, chút nữa có người đến xem nhà ở, về sau vạn nhất Mạt Sùng Viễn trở mặt, ông đây cũng có tiền riêng.”
“…”
Lý Dịch Chi cảm thấy khóe miệng mình đều co quắp méo đi.
Khi nói chuyện chợt nghe hàng xóm bên ngoài hô Diệp Nhiên, kêu la cái gì người đến xem nhà.
Diệp Nhiên cùng Lý Dịch Chi đi ra ngoài, đều có chút ngây người, hóa ra người xem nhà không phải ai khác, chính là trước đó tại vòng bán kết gặp mặt Triệu Dĩnh Ngũ đẳng.
Lý Dịch Chi nhìn thấy Triệu Dĩnh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại ý tưởng, nếu Triệu Dĩnh đồng ý gia nhập đoàn đội, như vậy cái đội ngũ này thực lực liền không thể khinh thường.
Triệu Dĩnh cũng không nghĩ tới gặp được hai người Lý Dịch Chi cùng Diệp Nhiên, Lý Dịch Chi đem Triệu Dĩnh nghênh đón vào sân uống trà.
Lý Dịch Chi nhìn hai tay của anh ta tiếp nhận chén trà, tay phải có chút không được tự nhiên, trong lòng đột nhiên thót lên, nhìn chằm chằm tay phải Triệu Dĩnh tựa hồ có chút giật mình.
Triệu Dĩnh bị nhìn chằm chằm cũng không thấy việc này không thoải mái, chỉ là cười cười.
Lý Dịch Chi đột nhiên nhớ tới một đoạn ngắn đời trước, bởi vì thật sự đã quá lâu, khiến anh có chút không nhớ rõ, hơn nữa khi đó Lý Dịch Chi chỉ chú ý chơi cờ, kỳ phong kỳ thủ, đối với chuyện tình khác anh đều không chú ý tới.
Triệu Dĩnh cũng là đại sư cờ vây có tài nhưng thành đạt muộn, dường như giới cờ vây có một quy định bất thành, bốn năm mươi tuổi mới là kiếp sống đỉnh cao cờ vây của mỗi người, trước đó, đều yêu cầu tôi luyện.
Triệu Dĩnh vào thời điểm hồi đó cũng chưa lấy qua quán quân gì, dù sao mặt trên có cái thiên tài cờ vây Lý Phái Thần đè nặng, Lý Dịch Chi nhớ rõ thời điểm có một lần trao giải, anh đã cùng một chỗ với Triệu Dĩnh.
Triệu Dĩnh thua ở trong trận chung kết, chỉ có thể bắt được á quân, anh ta khi đó cũng là hai tay tiếp nhận cúp, sau đó dùng tay trái nắm chặt, hướng về phía màn ảnh hôn cúp.
Khi đó phóng viên phỏng vấn Triệu Dĩnh, hỏi anh ta tâm đắc tự cứu, Triệu Dĩnh nói qua “Thiên hạ to lớn, há lại không có chỗ nương thân? So với tự cứu chính là trí tuệ, vén mây nhìn thấy mặt trời mà thôi.”
Rất nhiều người trào phúng anh ta, một cái người mới mới ra đời biết cái gì là trí tuệ, đơn giản nói ngược lại, chẳng qua sau đó phóng viên đào bới tư liệu, mới phát hiện kỳ thật Triệu Dĩnh là một người thân có tàn tật, tay phải của anh ta căn bản là trang trí, cầm không nổi đồ vật, chung quy sẽ phát run ở mức độ nhỏ.
Đại đa số mọi người cảm thấy Triệu Dĩnh là thuận tay trái, kỳ thật anh ta là người bị ép buộc dùng tay trái sinh sống, nếu có thể anh ta cũng không muốn buông tha dù chỉ một bàn tay.
Diệp Nhiên cùng Lý Dịch Chi có một cùng một ý tưởng, không chú ý tới việc nhỏ không đáng kể này, đường hoàng liền hỏi Triệu Dĩnh muốn hay không cùng bọn họ đi đánh giải đấu đoàn đội.
Giới cờ vây tuy rằng Ngũ đẳng thoạt nhìn rất giỏi, nhưng trận đấu cấp thế giới nổi tiếng gì đó cũng không thiếu Ngũ đẳng, Triệu Dĩnh chính là cái loại kỳ thủ bình thường, ai cũng không chú ý đến, anh ta không giống Diệp Nhiên, bối cảnh phát nóng, mời anh viện trợ chơi cờ cũng nhiều, Triệu Dĩnh vẫn là lần đầu nhận được lời mời.
Lý Trận là được Trần Tùng Duệ đưa về, tại cửa hẻm nhỏ gặp được Viên Tuệ Cầm đúng hạn tới nằm vùng du thuyết.
Trần Tùng Duệ nhận ra cô ta, người phụ nữ này ở Kinh tế toàn cầu đợi mười năm, từ một phóng viên nhỏ đã muốn lên tới vị trí phó tổng biên, cô tự mình đuổi theo cái việc đăng báo này, tự nhiên cảm thấy có thể có lợi có thể có mưu tính.
Viên Tuệ Cầm nhìn thấy Trần Tùng Duệ thì bị dọa sợ, Trần Tùng Duệ này vài năm đã có vẻ lui ẩn, từng bước đem sản nghiệp buông tay giao vào trong tay cháu trai, theo lý thuyết Trần Tùng Duệ vừa đến bốn mươi tuổi, người đàn ông này tuổi cũng không lộ vẻ già, nhất là bọn họ trong vòng phú quý như vậy, bốn mươi tuổi đúng là thời kì sự nghiệp đỉnh cao, nhưng Trần Tùng Duệ lại muốn rời khỏi.
Viên Tuệ Cầm cười cùng Trần Tùng Duệ chào hỏi.
Trần Tùng Duệ cũng cười cười, nói: “Như thế nào, nhìn tư thế này, Viên tổng biên cũng muốn đến chia một chén canh? Nói cũng nói rồi, tuy rằng Lâm tiểu thư là cháu gái của tôi, nhưng chuyện sinh ý này chính là một số trả về một số, tôi sẽ không nương tay.”
Viên Tuệ Cầm là người thông minh, nghe anh nói tuyệt đường như thế, tám mươi phần trăm chính là không còn hy vọng, một cái tạp chí lợi hại đi nữa, cũng không thể cùng Phó đổng Trần thị đoạt sinh ý.
Chỉ có thể cười nói: “Đương nhiên sẽ không cùng Trần tiên sinh đoạt sinh ý, việc này không phải là không biết trước, nếu Trần tiên sinh đã mua định chuyện này rồi, tôi liền không chen vào nữa.”