CHƯƠNG 14: THUA CỜ, BÔI THUỐC.
Thịt kho tàu, thịt dê xào hành lá, cá Vược hấp1, món chay là khoai tây sợi cùng bắp cải xào chua2, làm cho Lý Trận ngoài ý muốn đó là cũng có món ăn nhẹ truyền thống của Bắc Kinh hộp cót két3cùng đường cuốn hoa quả4.
Nguyên một bàn đồ ăn này, món ngon mặn ngọt cần gì đều có cả, làm cho Lý Trận thiếu chút nữa rớt cả tròng mắt, hơn nữa món ăn vẻ ngoài thập toàn, nếm vào cũng không phải là dạng hoa kiểng trưng bày.
Đáng ra thời gian Lý Trận ở bên ngoài lâu như vậy, bởi vì cúp Trần thị, giá trị con người được tăng đến mấy lần, ăn ở khẳng định không tồi, nhưng Lý Trận tựa như vài ngày chưa ăn qua cơm, cứ lang thôn hổ yết thổi quét thức ăn trên bàn.
Một bên hướng miệng nhét thức ăn còn một bên hàm hồ ca thán nói: “Ăn ngon ăn ngon, con của cậu không tệ!”
Lý Dịch Chi: “…”
Trần Cảnh cũng không nói chuyện, mục đích của bé là ‘Lấy lòng’ đối phương đã đạt được, thoạt nhìn Lý Trận cùng Lý Dịch Chi có rất nhiều chỗ giống nhau, ít nhất ở trên việc ăn là từ một khuôn mẫu khắc ra, là loại hình tiêu biểu của việc tùy tiện cho khối đường cũng có thể bị người ta bắt cóc.
Trần Cảnh cầm lấy chiếc đũa gắp thật nhiều thức ăn cùng thịt bỏ vào trong chén Lý Dịch Chi, một bên gắp một bên nói: “Sư phụ anh cũng động đũa đi.”
Trần Cảnh gắp lên, Lý Trận còn cực kỳ không nể nang nói: “Gắp ít xíu, gắp ít xíu.”
Lý Dịch Chi là cỡ nào may mắn khi bản thân không nhìn thấy, không phải nhìn thấy loại bộ dáng dọa người này của sư phụ nhà mình, khẳng định cực kỳ xấu hổ, ít nhất hiện tại có thể bịt tai trộm chuông*…
*掩耳盗铃: Nghĩa làm những chuyện vô nghĩa, tự dối chính mình nhưng không thể dối được người khác.
Lý Dịch Chi sợ Lý Trận đều ăn sạch, sờ soạng cầm chiếc đũa, cũng gắp thức ăn cho Trần Cảnh, anh gắp rất chính xác, sẽ không vồ hụt, chính xác thuần thục đem một khối thịt kho tàu gắp lên bỏ vào trong chén Trần Cảnh.
Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, bởi vì Trần Cảnh là một người rất nghiêm cẩn, cũng là một người rất chăm sóc, món ăn mặn món ăn chay, canh cùng cơm đều để cố định ở một chỗ, như thế thuận tiện cho Lý Dịch Chi ăn cơm, tránh việc bất tiện không thấy đường gắp thức ăn.
Trần Cảnh nhìn thịt trong chén mình, gương mặt nhịn không được có chút buông lỏng.
Trần Cảnh sinh ra một đôi mắt đào hoa, thời điểm mỉm cười nhìn rất đẹp mắt, cong cong, chỉ bất quá bé không hay cười.
Lý Trận nhìn thấy đôi mắt của bé, trong nháy mắt sửng sốt nói, lập tức nói: “Chú nghĩ rằng nhóc sẽ không cười đâu, một đôi mắt đào hoa dài, cẩn thận trưởng thành lại kéo đến nợ phong lưu.”
“Sư phụ…”
Lý Dịch Chi bất đắc dĩ mà vuốt mặt, nói: “Tiểu Cảnh mới mười tuổi, ngài không cần dạy hư cậu bé…”
“Mười tuổi,” Lý Trận một bên lùa ngụm cơm vào trong miệng, một bên ca thán nói: “Mười tuổi không nhỏ, anh mười tuổi đã định đẳng rồi.”
Kỳ thật người nói vô tâm, người nghe ngược lại có tâm, Trần Cảnh trời sanh tính cách không chịu thua kém, luôn không cam lòng rớt ở phía sau người ta, ở phương diện cờ vây tất nhiên càng là như thế, dù sao đây cũng là sở thích của bé.
Có lẽ là gia giáo lúc nhỏ đã như thế, cha phản đối Trần Cảnh học cờ vây, bởi vì muốn bé thừa kế gia nghiệp, Trần thị là xí nghiệp gia tộc, chỉ có thể từ hậu bối trực hệ để kế thừa, mà Trần Cảnh lại chỉ có một người chị, bé là con trai độc nhất, tức thì được gởi gắm kỳ vọng rất cao. Phân lượng lời nói của ông nội ở nhà rất có ảnh hưởng, ông nội tuy rằng không phản đối sở thích của Trần Cảnh, nhưng thủy chung vẫn tin tưởng chắc chắn rằng, con cháu Trần gia vô luận ở đâu đều phải thuận lợi xuất chúng, không được thà rằng không làm.
Loại áp lực này cũng khiến cho Trần Cảnh từ nhỏ đã thiếu từ ít tiếng, dễ lãnh tĩnh trầm ổn hơn đứa trẻ bình thường, vui giận không hiện ra vẻ mặt, tuy rằng sẽ nói là một đứa bé mười tuổi thì làm sao có thể có bao nhiêu suy nghĩ sâu xa, thế nhưng có lẽ chính là ‘Già dặn’ như thế nên mới khiến cho người ta nhịn không được lo lắng.
Lý Trận mười tuổi định đẳng, ở giới cờ vây này mặc dù là thiên tài, nhưng kỳ đàn cũng không thiếu khuyết thiên tài, mà người có tài nhưng thành đạt muộn thì ít lại càng ít, tổng cộng tính ra cũng không được năm. Trần Cảnh hôm nay mười tuổi, sau khi qua tết âm lịch liền đã mười một tuổi, bé còn chưa có năng lực để vượt qua vị kỳ vương tài năng hiển lộ trước mắt này.
Trần Cảnh cho đến bây giờ chưa đối với bản thân thất vọng qua, chuyện bé làm luôn định liệu trước, bày mưu nghĩ kế, tựa như bé từ Nam Kinh tự một mình qua đủ loại xe, thậm chí ngồi cả xe tải để chạy đến Bắc Kinh học cờ vây cũng thế, bé chắc chắn, liền nhất định có thể làm được.
Song lần này không giống, cậu muốn vượt qua Lý Trận, nhưng đã thua ở lúc xuất phát, đã không thể xoay chuyển.
Tâm trạng Trần Cảnh không lên được, Lý Trận ăn hơn phân nửa bàn đồ ăn, cảm thấy mỹ mãn cực kỳ, vô cùng bất nhã vỗ bụng như vỗ trống.
Ăn no, Lý Trận tất nhiên sẽ không đi rửa chén, Trần Cảnh cũng sẽ không để cho Lý Dịch Chi đi rửa, vì thế nhận mệnh thu dọn cái bàn, đem cái bàn lau khô sạch sẽ rồi đi vào phòng bếp rửa chén.
Lúc Trần Cảnh từ phòng bếp đi ra, liền thấy Lý Trận dựa ở viền khung cửa đại sảnh, tựa hồ đang hứng gió đêm, chẳng qua tháng chạp gió đêm có chút lạnh.
Lý Trận nhìn bé, cười nói: “Nhóc con, muốn đánh một ván cờ hay không?”
Trần Cảnh cũng không cự tuyệt anh, rất bình tĩnh gật gật đầu.
Hai người ở phòng ngủ hạ bàn cờ, Trần Cảnh nắm đen, Lý Trận nắm trắng.
Trần Cảnh là học viên sơ cấp, nhỏ tuổi, hơn nữa trên người không có chức nghiệp đẳng cấp, mà Lý Trận là Kỳ Vương mới ra lò, người kỳ thủ đầu tiên tự hào đánh bại Cửu đẳng Nhật Bản, hai người thực lực cách xa nhau tự nhiên có thể thấy được từng nét.
Bất quá cho dù như vậy, Trần Cảnh cũng không chịu để cho Lý Trận chấp quân cho bé.
Điều này làm cho Lý Trận nhìn với cặp mắt khác xưa, có lẽ ở trong mắt rất nhiều người, cờ vây chuyên nghiệp cùng nghiệp dư thì nghiệp dư không cần chấp cờ, đó là một dạng để nâng cao, nhưng hành động đó phần lớn là ra vẻ củ tỏi thôi, chẳng qua Lý Trận cảm thấy khá hứng thú với tính cách của Trần Cảnh.
Kỳ phong của Lý Dịch Chi dứt khoát nhanh nhẹn, mà kỳ phong của Lý Trận thì so với bé còn rõ ràng hơn, thật giống như gió lớn quét rụng lá, trong nháy mắt đã bị vây khốn chế trụ xong hết rồi.
Cao thủ di chuyển quân thật thâm sâu, tựa như thư pháp cũng thế, viết xong còn phải xem có hay không nét chữ cứng cáp lập luận sắc sảo.
Học viên sơ cấp trong lúc này thường thường là giết Đại Long, hoặc là ăn quân của nhau, cao thủ cùng cao thủ giống nhau sẽ không giết Đại Long trong tình huống này, như lần phục bàn của Lý Trận trước bữa cơm, cũng là bởi vì bạch kỳ tính nhầm mới để cho hắc kỳ có thể bắt lấy Đại Long xung đột một trận dữ dội.
Ở trong cờ vây, Đại Long thường luôn là một loại tồn tại tương đối trói buộc, bởi vì có ảnh hưởng rất lớn, lại không cứu sống được hết, một khi bị đối thủ nắm, còn có thể làm tổn hại đến xung quanh.
Lý Trận cảm giác đối với sống chết rất mạnh, kỳ phong tuy rằng lạnh thấu xương, nhưng di chuyển khá thâm sâu, làm cho Trần Cảnh có một loại cảm giác vô lực trở tay không kịp.
Chưa đến một giờ, Trần Cảnh liền hạ bại trận.
Tuy rằng kết quả có chút vô cùng thê thảm, bất quá Lý Trận đối với Trần Cảnh vẫn là thật vừa lòng, bởi vì Trần Cảnh không bốc đồng, từ đầu đến cuối không để ý cho dù biết thua cờ cũng sẽ hạ hết đến con cờ cuối cùng.
Vững vàng lãnh tĩnh là tố chất tâm lý cần thiết trong chơi cờ.
Hơn nữa kỳ cảm của Trần Cảnh tốt lắm, tuy rằng người kỳ cảm tốt nhất mà Lý Trận gặp qua không phải bé, chẳng qua được như thế ở trong đám bạn cùng trang lứa đã xem như là thiên tài rồi.
Kỳ thật kỳ cảm tốt nhất ngoại trừ Lý Dịch Chi thì không tìm được người thứ hai, đó cũng là điều làm Lý Trận cao hứng, vô luận là vì cái gì chỉ cần Lý Dịch Chi nguyện ý cầm lên quân cờ, một khối đá ngọc có thể hiển lộ rõ ràng giá trị của bản thân, đều là điều làm cho Lý Trận cảm thấy cao hứng.
Lý Trận chơi cờ tuy rằng thật không tốt, bất quá làm người không cần khắt khe, chỉ ra mấy nơi Trần Cảnh tính lầm, để cho bé làm một số đề mục sống chết, luyện tập cờ vây lâu dài.
Lý Trận giảng giải rất độc đáo, nguyên lai tư duy cao thủ cùng nghiệp dư chỉ là một lớp cửa sổ giấy, một chút ngay lập tức liền thông suốt, không phải Trần Cảnh muốn nghĩ, mà là bé nghĩ một đến phương hướng lệch lạc.
Trần Cảnh đem thảo luận nhớ kỹ, bên cạnh phê bình chú giải thật nhiều chữ để tránh bản thân quên đi, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Lý Trận ăn nhiều nên mệt chỉ muốn ngủ, cũng bởi vì nguyên do là mới từ nơi khác trở về, hạ xong cờ liền trở về phòng ngủ đi ngủ.
Lý Dịch Chi lại nói cho Trần Cảnh mấy chỗ chi tiết, dù sao Lý Dịch Chi cùng Trần Cảnh ở chung một thời gian dài, biết phương thức tư duy cùng phong cách chơi cờ của Trần Cảnh, nhắc nhở bé vài điểm mà Lý Trận không có nói tới, bé không ngờ lại có thể sơ suất ở nơi đó.
Thời gian không còn sớm, Lý Dịch Chi làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, liền cũng chuẩn bị đi ngủ. Trần Cảnh đi nấu ít nước cho Lý Dịch Chi rửa mặt, thời tiết rất lạnh, trong tứ hợp viện liền lạnh hơn, mùa đông luôn không thể tắm rửa.
Lúc rửa mặt Lý Dịch Chi nghe thấy Trần Cảnh phát ra một tiếng hút khí rất nhỏ, không hỏi hỏi nói: “Làm sao vậy? Nóng sao?”
Mới đầu anh tưởng nước rất nóng, nào biết Trần Cảnh thật lạnh nhạt trả lời một câu, “À, không có việc gì, vừa rồi nấu nước không chú ý, đụng đến cái ấm.”
“Có nổi bong bóng không?”
“Hình như nổi.”
Lý Dịch Chi theo bản năng đem tay bé kéo qua, nhưng là ngay lập tức nghĩ đến bản thân không nhìn thấy, nói: “Nổi bong bóng còn dùng nước ấm rửa.”
“Đang suy ngẫm cách chơi cờ nên quên.”
Lý Dịch Chi mở vòi nước ra, để cho Trần Cảnh vội xối nước, bản thân thì đi phòng ngủ tìm thuốc trong ngăn kéo.
Anh nhớ rất rõ lúc nhỏ, anh vừa mới đến tứ hợp viện, bởi vì mắt không nhìn thấy nên thường xuyên bị vấp bậc cửa này chậu hoa này, sứt mẻ nơi nơi là sẹo.
Lý Trận tìm thuốc vàng5 cho anh bôi, xoa thổi một hồi ngay lập tức người liền không đau, bởi vì anh thường xuyên té ngã, thuốc vàng liền thành thuốc trị thương phòng sẵn trong nhà.
Lý Dịch Chi ở trong phòng lục lọi nửa ngày, khiến cho đồ đạc từ trong ngăn tủ rơi ra “Bang Bang”, cuối cùng vẫn không tìm được thuốc vàng, vẫn là Trần Cảnh tiến vào hỏi anh tìm cái gì.
Lý Dịch Chi lấy miếng bông dính chút thuốc, đưa cho Trần Cảnh để bé bôi, sợ bản thân cái gì cũng không biết làm đau đối phương.
Trần Cảnh không để ý chuyện này, mặc dù rất đau, bóng nước dính vào nước nóng cũng giống như bị thiêu vậy, bất quá con trai làm sao có thể sợ đau, nói ra chẳng phải là bị người ta chê cười, Trần Cảnh sẽ không làm chuyện tương tự thế.
Lý Dịch Chi còn lại gần thổi thổi cho bé, bóng nước được bôi thuốc lạnh lạnh, ngay lập tức liền bớt đau.
Từ nhỏ đến lớn, không ai quan tâm qua Trần Cảnh va chạm sứt mẻ có đau hay không, mà có va chạm sứt mẻ cũng không có ai biết, phản ứng của Lý Dịch Chi tuy rằng bé ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cũng là cảm động.
Ngay tức thì giống như là nước lặng bị đẩy lên một làn sóng lăn tăn, lại thật lâu không thể bình ổn.
Những con người hoàn cảnh này, Trần Cảnh ở trong xó nhà cả đời, học tập cả đời cũng không thể gặp vào được.
Từ Nam Kinh đến Bắc Kinh, trong sinh hoạt của bé cũng không chỉ có duy nhất cờ vây mà trở nên tràn ngập phong phú hơn, có bức tường đỏ với hẻm nhỏ cũ kĩ, có tứ hợp viện ngói xám, có các hàng xóm nhiệt tình, tất nhiên là cũng có Lý Dịch Chi nữa, là người đầu tiên tốt với bé, làm cho Trần Cảnh biết, trừ bỏ công danh lợi lộc ra, thì còn có thiện ý, rất nhiều thời điểm không cần phải phòng bị gì hết.
__________________
1. Cá Vược hấp: Còn gọi là cá Pecca Châu Âu
2. Bắp cải xào chua
3. Hộp cót két
4. Đường cuốn hoa quả
5. Thuốc vàng