CHƯƠNG 6: VƯƠNG TỬ RA SÀN DIỄN
Hoa nở có đôi, lại cùng một cành, đầu tiên chúng ta đã được thấy Hôi tiểu thư xinh đẹp trưởng thành thành một tuyệt thế mỹ nhân, nay hãy tạm dời tầm mắt một chút, cùng đến với một chàng trai khôi ngô anh tuấn, không ai khác hơn Vương tử điện hạ…
[Tác giả: ô ô ô…, tiểu công đẹp trai của ta đã lên sân khấu…]
Ở quốc gia Hôi tiểu thư có một vị quốc vương, quốc vương có một người con trai, đó chính là nhân vật chính của chúng ta – Vương tử điện hạ.
Vương tử điện hạ diện mạo tuấn mỹ, có mái tóc vàng óng đến ánh mặt trời cũng chẳng thể sánh bằng.
[Người qua đường: vì cái gì nhất định là tóc vàng, vì cái gì không phải tóc đen, không phải tóc hồng, không phải lam chứ… ]
[Tác giả: ngươi nha, lâu quá không có người đánh phải không a? Vương tử đương nhiên là phải tóc vàng.]
Hắn cao quý tao nhã, thông minh dũng cảm, là vương tử ưu tú nhất trong tất cả các vương tử. Bởi vậy, có thể tưởng tượng Vương tử điện hạ bị bao nhiêu là thục nữ nội ngoại quốc truy đuổi tán tụng. Chính là, Vương tử có điểm không giống như người bình thường cho lắm a , đó chính là…hắn không có hứng thú với con gái.
Vương tử đã gần hai mươi lăm tuổi, còn không có bạn gái, thậm chí… căn cứ theo như chính quốc vương bệ hạ quan sát, các thần tử điều tra, trong cung tổng quản, nữ hầu báo cáo: Vương tử điện hạ thậm chí ngay cả đối tượng thích cũng không có. Điều này làm quốc vương vô cùng lo lắng.
Thương cảm thay tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ. Quốc vương mặc dù là vua một nước, cũng vẫn như bao bậc phụ huynh bình thường quan tâm con cái không khác gì nhau. Mắt nhìn nhóm bạn già vui vẻ chơi đùa cùng con cháu, còn thường thường ôm mấy đứa cháu trắng hồng bụ bẫm đến trước mặt khoe… Quốc vương hận lắm a, muốn nhanh đem răng giả mà cắn cắn…
Quốc vương bệ hạ lần lần lượt lượt cưỡng bức dụ dỗ Vương tử điện hạ đi thân cận, nhưng là Vương tử mãi cũng chẳng động tay động chân gì.
Hai cha con trước sau như một lại bắt đầu cuộc đối thoại giống nhau.
“Con trai à, con tuổi cũng không còn nhỏ, cũng đến lúc kết hôn thôi!”
“Cha, nói chuyện này chi sớm vậy.” Vương tử cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Còn sớm, như tuổi của ngươi, người ta đã là cha của vài đứa nhóc rồi!” Quốc vương bệ hạ hung hăng tựa như lang hào (đại khái sói tru ý)
“Ngáp!” Nhàm chán a, không có điểm nào mới mẻ?
“Ngáp cái gì mà ngáp, con đây là thái độ gì hả? Thái độ này của con là không được. Mau chỉnh đốn cái kiểu tâm lờ đờ, tác phong cần nghiêm túc…” Không hổ là người làm lãnh đạo, giọng điệu chỉ trích cũng không như thường dân.
“Cha ơi, cha mỗi ngày đều niệm việc này vẫn không chán sao?” Vương tử bất đắc dĩ thở dài.
“Con nghĩ rằng cha muốn sao? Con cũng không nhìn lại mình đi, tuổi một bó to, ngay cả đối tượng cũng không có, nói cha phải thế nào mà an tâm, cha cũng là muốn đáp ứng người mẹ quá cố của con, muốn xem con cưới một người vợ xinh đẹp thanh nhã. Cha cũng không yêu cầu con lập tức kết hôn, nhưng ít ra con cũng cho cha một điểm an tâm chứ hả, đừng có lúc nào cũng thờ ơ như vậy, các cô gái tốt đều bị cướp sạch rồi!… (tỉnh lược một lần năm nghìn bảy trăm chính chữ a)” oa, một hơi nói xong, miệng hảo khô.
“Cha, uống nước.” Vương tử đưa nước lên thực đúng lúc.
“Ân…a…, này là cái gì? Hảo hảo đa!” Quốc vương bệ hạ mắt sáng rỡ.
“Ân, chính là thượng hảo mao tiêm (như là một loại thảo mộc) từ nước láng giềng gửi tặng, người thích sao?”
“Cũng không tệ lắm. Rất thơm!” Tái uống một hơi.
“Lát nữa con cho lính đem qua tặng cha một ít.”
“Hảo!”
“Đúng rồi, cha không phải có hẹn với công tước đi xem ca kịch sao? Chẳng phải đã đến giờ rồi?”
“Ô, thiếu chút nữa quên.”
“Vậy người còn không mau đi, đến muộn không tốt.”
“Hảo.” Quốc vương vội vội vàng vàng đứng dậy, đi vài bước, quay đầu lại, gào: “Ngươi tên hỗn đản này, dám lừa gạt cha mày hả!”