Thông báo thử vai là 11h sáng, Hướng Tiểu Viên và Thái Quyển đến địa điểm thông báo lúc 9h.
Thi Hải đã gửi cho cô kịch bản của mười tập đầu tiên, nghe nói đây là bản thảo lần 2. Tiểu Viên có thể chọn một hoặc hai cảnh trong kịch bản của mười tập đầu tiên để thử vai.
Đây là buổi thử vai không chính thức, có ba người là đạo diễn, nhà sản xuất và Thi Hải đã giành thời gian để đến đây. Thi Hải nghĩ rằng đạo diễn và nhà sản xuất đã suy xét đề nghị của mình và thay đổi quyết định nên cũng không hỏi vì sao họ lại đổi ý.
Nữ thứ hai trong “Tuý Tiêu Dao” là tiểu Thánh nữ Ma giáo Lăng Dao, có tính cách nhiệt tình, hoạt bát, không sợ trời không sợ đất và thích mặc váy đỏ nhất.
Hôm nay Tiểu Viên cố tình chọn một chiếc váy liền thân màu đỏ có hoạ tiết hoa cúc li ti và buộc tóc cao lên.
Vừa bước vào, cô khẽ cúi đầu, “Xin chào các thầy cô, em là Hướng Tiểu Viên, đến đây để thử vai Lăng Dao“.
Thi Hải mỉm cười và gật đầu với cô.
Nhà sản xuất là một người đàn ông trung niên, tướng mạo cũng không có gì đặc biệt, không để lộ nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu lịch sự.
Đạo diễn là một người phụ nữ có dung mạo hào hùng, chị ta liếc nhìn Tiểu Viên từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, “Bắt đầu đi“.
Tiểu Viên ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ“.
Cô đứng đó, cong mi, tâm trạng suy nghĩ.
Mấy năm trước, Lăng Dao gặp được Tưởng Tiêu Dao và yêu hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nghĩ mọi cách để nghe ngóng tin tức về hắn, muốn tiếp cận hắn đến khi biết được hắn đã có ái nhân là thanh mai trúc mã mới từ bỏ ý định. Sau đó, vô tình nàng cứu được Tưởng Tiêu Dao và ở chung với hắn một thời gian. Lúc này, Tưởng Tiêu Dao đã bị mất trí nhớ, hắn trở nên lầm lì ít nói và thường ngẩn người nhìn hồ nước.
Đoạn ngắn Tiểu Viên định diễn là đến hồ tìm hắn, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. Ở đây, không có ai diễn cùng với cô nên cô chỉ có thể diễn một mình.
Một hai giây trước, gương mặt của cô không có biểu cảm gì, nhưng khi cô mở mắt ra, nét mặt của cô hoàn toàn thay đổi. Cô vuốt một nhúm tóc đuôi ngựa trong tay, hơi nghiêng đầu, trên môi nở nụ cười, nhìn chằm chằm một góc.
Ba vị đang xem đều hiểu cô đang nhìn Tưởng Tiêu Dao.
Cô đi vài bước rồi lại dừng lại, hướng của ánh mắt không thay đổi, nhưng vẻ mặt lại thay đổi, nụ cười trong mắt ngày càng rõ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, nhảy đến mắt mũi hay khoé miệng đều có vẻ hạnh phúc. Đây là một niềm vui không thể kiểm soát được khi nhìn thấy người mình yêu.
Vẻ mặt này kéo dài vài giây rồi dần dần thay đổi, cô nhìn về phía hồ nước rồi nhìn về phía nam chính, lúc này vẻ mặt của cô trở nên nặng nề, là do dự, là áy náy. Chỉ trong một cái chớp mắt, cô đã thay đổi cảm xúc, đi lên vài bước, ngồi xổm xuống rồi mỉm cười hỏi: “Chàng đang nhìn cái gì vậy?“.
Nàng dừng lại, sau đó hỏi: “Hôm nay tâm trạng chàng có tốt hơn không?“.
“Chàng vẫn không muốn nói chuyện sao?”
“Hay là ta đưa chàng đi dạo một vòng?”
Mỗi câu thoại đều dừng lại vài giây, mong chờ câu trả lời từ đối phương. Giọng điệu mỗi câu có thoải mái, có vui tươi, có kiên nhẫn và cũng có hàm ý thất vọng. Câu thứ ba có khoảng thời gian tạm dừng lâu nhất, đôi mắt của nàng cũng trở nên dịu dàng và nhu tình hơn.
Lúc này, đạo diễn mới cúi xuống đọc kịch bản, trong đó viết Tưởng Tiêu Dao vẫn không trả lời câu hỏi của nàng, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ với vẻ mặt u sầu.
Buổi biểu diễn kết thúc ở đây sao?
Tiểu Viên vẫn ngồi xổm ở đó, vẫn nhìn chằm chằm hắn, giữa lông mày mềm mại thoáng một vẻ u sầu, nàng nhẹ nhàng thở dài.
“Chừng nào chàng mới chịu để ý đến ta vậy?“. Ba người xem đều hiểu ý nghĩa của lời thoại này.
Tiểu Viên cụp mắt xuống để che giấu cảm xúc. Khi ngước mắt lên lần nữa, nàng đã lấy lại được niềm vui và sự dịu dàng như lúc mới bắt đầu. Nàng đứng lên, vừa định nói gì đó thì dừng lại, sau đó mỉm cười với hắn rồi quay lưng bỏ đi.
“Cảm ơn các thầy cô, phần biểu diễn của em đã kết thúc” – Tiểu Viên nhanh chóng nhảy ra khỏi cảm xúc của mình và cúi đầu chào ba người họ.
“Ừ, tốt lắm”, đạo diễn và nhà sản xuất liếc mắt nhìn nhau, giọng điệu của đạo diễn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, “Cô Hướng, đợi chúng tôi thảo luận một chút, cô ra bên ngoài chờ nhé“.
“Vâng ạ” – Tiểu Viên gật đầu và liếc nhìn Thi Hải, anh nháy mắt với cô và giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Viên mỉm cười và bước ra ngoài, Thái Quyển ngay lập tức bước tới, “Thế nào rồi?“.
“Tạm được, chúng ta đợi thông báo đi” – Tiểu Viên nói xong rồi ngồi trên ghế dựa lưng cao và nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối hôm qua đọc kịch bản đến khuya, không ngủ được bao nhiêu nhưng lúc này, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi, trong lòng hơi gợn sóng.
Buổi biểu diễn ban nãy, trong đầu cô đã hiện lên hình ảnh của Vĩ Trang, trong đêm mưa ở hành lang của tứ hợp viện, chị ta lặng lẽ hút thuốc như thể rất cô đơn.
Trong phòng, Thi Hải hỏi hai người kia: “Đạo diễn Lưu, nhà sản xuất Trần, hai người cảm thấy thế nào?“.
Nhà sản xuất Trần cười, “Đạo diễn Lưu, ngài cảm thấy thế nào?“.
Đạo diễn Lưu: “Thầy Thi nói đúng, cô Hướng là người có kỹ năng diễn xuất tốt nhất trong những người chúng ta đề cử và ngoại hình cũng đẹp nhất“.
Thi Hải vỗ tay, “Đương nhiên rồi!“.
Ánh mắt nhà sản xuất Trần chuyển động, “Về ngoại hình, XX và XXX cũng không phải tệ. Tuy nhiên, xét về độ nổi tiếng thì cô Hướng kém hơn hai cô kia rất nhiều“.
Đạo diễn Lưu hỏi ông ta, “Hai người đó anh vừa ý người nào?“.
“À, cũng không có, không phải chúng ta đang thương lượng với nhau hay sao?” - Nhà sản xuất Trần cười ha hả.
“Nữ chính của chúng ta có vẻ đẹp thuần khiết nhưng cô Hướng còn xinh đẹp hơn cô ấy. Hai người đẹp đứng cùng nhau và bổ sung cho nhau, đó là chiêu bài sống cho bộ phim của chúng ta”, Thi Hải nói, “Tôi không nói hai vị kia không xinh đẹp, ý tôi là hình tượng và khí chất của họ giống với nữ chính của chúng ta, nếu để họ diễn chung với nhau, khán giả có thể không phân biệt được đâu là nữ chính, đâu là nữ phụ“.
Đạo diễn Lưu trầm ngâm rồi gật đầu, “Cũng có lý“.
Nhà sản xuất Trần sờ cằm, “Thật ra, ngay khi cô Hướng diễn xong, tôi đã cảm thấy rất hoàn hảo! Nhưng cũng phải có lý do để từ chối hai nhà đầu tư kia, đúng không?“.
Đạo diễn Lưu lại gật đầu, “Đúng vậy...“.
Hai cáo già này!
Trong lòng Thi Hải thầm mắng, anh cũng không thể thỏa hiệp, có thành công hay không cũng phải thực hiện bước cuối cùng này.
“Này, thực ra tác giả gốc hay biên kịch đều là tôi, các nhân vật trong đó cũng giống như con tôi vậy. Nếu không phải người phù hợp nhất đóng, tôi thực sự...” – Thi Hải xúc động nói.
“Ôi, ôi, tôi hiểu rồi!” - Nhà sản xuất Trần là người của Bác Nghị. Bác Nghị đã mua rất nhiều bản quyền từ Thi Hải, còn phải hợp tác dài hạn với cậu ta, hoà thuận nhau mới có thể phát tài.
Lúc đầu, ông luôn tránh mặt Thi Hải, tìm nhiều lý do khác nhau để khước từ sự giới thiệu của Thi Hải. Ông biết đạo diễn Lưu là một người “gió chiều nào theo chiều đó“. Bà ta không muốn quyết định, ông cũng không muốn nghĩ. Vì vậy có thể tránh thì tránh, tránh không được thì nói ông cũng rất đau đầu, tất cả đều do tư bản yêu cầu, ông chỉ là một nhà sản xuất nhỏ, nghe tên thì rất oai nhưng thực tế rất khổ, phải nhịn đắng nuốt cay.
Cho đến tối hôm qua, bên trên đột nhiên hỏi thăm và yêu cầu ông nhất định phải gặp người do Thi Hải đề cử, ông mới không thể không đi tìm cậu ta.
Xem chừng hiện tại ông không thể lấy cớ “tư bản yêu cầu” để giải quyết, cô Hướng này đã làm rất tốt, là người thích hợp nhất cho vai nữ thứ hai. Nhưng ông có cảm giác mơ hồ, nếu cho cô Hướng đậu, e rằng bên trên sẽ không vui.
Không biết lai lịch của cô gái này là gì. Tuy không phải là nghệ sĩ của Bác Nghị, nhưng cũng không được coi thường mạng lưới quan hệ. Là người thì phải chừa cho mình một con đường, về sau còn có thể gặp mặt nhau.
Ông quyết định gợi ý, “Tôi có một ý kiến, thầy Thi, cậu có thể... thêm hai nhân vật vào kịch bản. Chúng ta đã có đủ lý do, không ai bị đắc tội, đúng không?“. Ông cười, lông mày nhướng nhướng về phía Thi Hải.
Thi Hải rất muốn khinh bỉ.
Nhà sản xuất Trần nhìn anh, đạo diễn Lưu cũng nhìn anh, Thi Hải lại chửi thầm trong lòng, trên mặt chỉ có thể nói: “OK, không có vấn đề gì“.
Đạo diễn Lưu vỗ tay cười, “Ồ, vậy giải quyết xong rồi“.
Tiểu Viên và Thái Quyển không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy. Hôm đó họ ký hợp đồng, đạo diễn Lưu và nhà sản xuất Trần cũng chào đón cô, người vui nhất là Thi Hải, anh ấy đến và vỗ vai cô, “Tôi viết kịch bản xong rồi sẽ gửi cho cô sau, cô về nhà đợi thông báo khai máy nhé“.
Tiểu Viên cười rạng rỡ nhìn anh, đôi mắt sáng như sao, “Cám ơn anh“.
Thi Hải gãi gãi đầu, không dám nhìn cô, “Nếu muốn cảm ơn tôi thì diễn Lăng Dao cho tốt, không được phụ sự tin tưởng của tôi đâu nhé“.
Tiểu Viên gật đầu thật mạnh, “Vâng, nhất định rồi!“.
“Ừ, đúng rồi, trước khi khai máy sẽ có một tuần để luyện tập võ thuật. Nam nữ chính đã ở Hoành Điếm, ngày mai cô có thể đến đó”, nhà sản xuất Trần quay lại và nói, “Vé máy bay sẽ hoàn trả lại“.
Trên đường trở về, Thái Quyển lái xe, Tiểu Viên ngồi ở băng ghế sau, và chiếc Buick1 màu trắng này là của Hướng Chi Thạch, anh ấy không thường xuyên lái xe, giờ lại đến thành phố Bằng, nên người sử dụng nhiều nhất là Thái Quyển.
Bọn họ đều có tâm trạng rất tốt, cuối cùng cũng có loại cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời, không chỉ ký được hợp đồng mà tiền cát-xê cũng rất ấn tượng. Cả hai lắc đầu ngân nga bài hát và mỉm cười.
Tiểu Viên ôm mặt, vẫn còn dư vị phấn khích, “50.000 tệ mỗi tập, trời ạ, em chưa bao giờ nhận được mức cát-xê cao như vậy”, cô tính toán như đứa trẻ mê tiền, “Nghe nói bộ phim truyền hình này có 32 tập, vai nữ thứ hai của em chắc cũng xuất hiện được 20 tập, trời ạ, một số tiền khổng lồ!“.
Nếu em ấy ký hợp đồng ban đầu Vĩ Trang đưa ra thì em ấy sẽ còn nhận được tài nguyên tốt hơn gấp mấy lần và tiền cũng nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng những thứ này sẽ không có cảm giác tự mình làm rồi đạt thành công giống như bây giờ.
Thái Quyển không nói ra chuyện này, anh chỉ cười và nói: “Hy vọng có thể thuận lợi quay phim để chúng ta có thể cầm tiền trong tay!“.
“Chắc chắn rồi! Đừng lo lắng quá, em sẽ không để số tiền nho nhỏ này bay khỏi lòng bàn tay đâu!” - Tiểu Viên nắm chặt tay, cực kỳ nghiêm túc!.
“Vậy thì tốt rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi, bữa sáng này em còn chưa ăn đấy” – Thái Quyển đề nghị.
“Vâng, em đói bụng quá rồi” – Tiểu Viên sờ bụng.
“Đúng rồi, ngoài những cảnh đánh nhau, bộ phim này sẽ có rất nhiều cảnh yêu đương. Vừa rồi em đã vượt qua buổi thử vai, nên cũng không khó đúng không?” – Thái Quyển thuận miệng hỏi.
“...” - Tiểu Viên ngẩn ra một lúc.
Thái Quyển nhìn cô từ gương chiếu hậu. Lúc xế chiều, mặt trời sáng tỏ, cô được bao bọc trong một vòng tròn màu vàng óng ánh. Hình như cô đang suy nghĩ điều gì đó, lông mày nhíu chặt, tay phải cuộn tròn và ngón tay cái để ở bên môi mà cắn cắn.
“Em đang nghĩ gì vậy? Viên nhi?”
Tiểu Viên vừa cắn móng tay vừa nói: “Đột nhiên, em phát hiện ra một điều, có thể em không thích hợp để tìm bạn trai. Nên em muốn thử xem mình có cảm giác với con gái hay không?”
Chiếc Buick màu trắng đang chạy trên đường hơi loạng choạng, Thái Quyển vội vàng ổn định tay lái, “...“.