Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 36: Chương 36: Tuý Tiêu Dao khai máy thuận lợi




Trong “Tuý Tiêu Dao” có rất nhiều cảnh đánh nhau, nam chính có nhiều cảnh đánh nhau nhất nên có hai người chỉ đạo võ thuật. Một người thiết kế cảnh giữa nam chính với nữ chính và người còn lại thì phụ trách các cảnh với nữ thứ hai và các vai phụ khác. Hai người chỉ đạo võ thuật này phối hợp với nhau để thiết kế và hướng dẫn các diễn viên.

Nói là huấn luyện chiến đấu nhưng yêu cầu cũng không quá cao, ba nhân vật chính đều có diễn viên thế thân. Đoàn phim cũng có mời nhóm diễn viên quần chúng đến diễn, nhân vật chính từ đầu đến cuối đều sẽ không đánh nhau. Yêu cầu của đạo diễn là đánh ảo cũng được, nếu cảnh nào cần độ chân thật thì có thể quay cận cảnh.

Cả nam chính và nữ chính đều sử dụng kiếm. Các thanh kiếm trong đoàn đều được đặt làm riêng với vẻ tinh xảo và mang phong cách cổ xưa. Vũ khí cho nữ thứ hai của Hướng Tiểu Viên là một chiếc roi mềm bằng da trâu, tay cầm bằng đồng.

Nhiệm vụ chính của ba người là làm quen với vũ khí của mình, động tác đơn giản nhưng phải chuẩn và đẹp.

Liên quan đến kiếm, ba loại tấn công chính là: chặt, vót và đâm, ba loại tấn công này có thể mở rộng vô số kiếm thuật và kiếm chiêu.

Yêu cầu của người chỉ đạo võ thuật số 1 đối với Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ không cao, thực hiện tốt một loạt các động tác thì có thể doạ người rồi.

Tiểu Viên ở bên cạnh mà hoa mắt cả lên, cái gì mà bước hình cung, đâm chĩa kiếm - xoay người vung kiếm rồi đâm kiếm, nửa thân trên hơi nghiêng về phía trước, hai tay duỗi thẳng, hạ kiếm song song với bả vai. Còn có cái gì mà bước lên, hất kiếm; nhảy bước trượt, cắt kiếm; xoay cổ tay trái hoặc phải, bước hình cung, hất ngược kiếm; nhảy lên, hất kiếm... (Tham khảo trong Kiếm pháp cơ bản)

Cô nhìn thấy cũng phải hâm mộ, đúng là nam nữ chính, chiêu thức vừa đẹp vừa ngầu như vậy! Ai mà không từng ước mơ về một nữ hiệp cầm thanh trường kiếm đi khắp thiên hạ đâu!

Chỉ đạo võ thuật số 2 là một nữ võ sư, cô ấy dường như biết được nỗi lòng của Tiểu Viên, mỉm cười nói: “Múa roi da cũng rất ngầu!“.

Chiếc roi mềm mại trông giống như một sợi dây. Để luyện tập tốt, trước tiên phải bung ra hết, đừng để nó quấn vào nhau, nếu không sẽ không đánh trúng người khác mà tự đánh chính mình.

Chỉ đạo võ thuật số 2 nói với cô rằng “Chiều dọc là đánh theo một đường, chiều ngang là đánh theo hình quạt. Khi muốn thu vào tay thì cuộn tròn, còn khi vung ra thì sẽ xuất hiện hình quạt“. Không cần chú ý kỹ năng di chuyển, chỉ cần vung roi một cách oai phong là được rồi.

Tiểu Viên nghĩ rằng đơn giản, nhìn thấy võ thuật linh hoạt và đẹp mắt như thế, ai mà ngờ làm không đúng, roi da hoàn toàn không nghe lời cô, còn thường xuyên đánh trúng mình, có khi trúng cả người khác.

Cô bắt chước động tác, vung roi da, xung quanh vang lên tiếng “ui da”, “ui da”, roi da trên tay cô đập mạnh vào vai và lưng, đau đến mức phải hô “rít” lên.

Ngay lập tức, những người xung quanh cô “vèo” tản ra. Thái Quyển đã nấp vào trong góc từ lâu, vuốt ve trái tim nhỏ bé của anh, “Ôi chao má ơi, đáng sợ quá vậy“.

Trâu Nhất Nhuỵ cầm kiếm ở bên kia, cười trên nỗi đau của người khác.

Tiểu Viên không phục và nhờ chỉ đạo võ thuật làm mẫu cho cô xem, rồi tiếp tục luyện tập không ngừng nghỉ.

“Để vẽ một cái cây thì cần vẽ chữ “bát” (八) mà trước đó phải vẽ được nét thẳng. Vì vậy, hãy thành thạo một động tác trước, đừng vội vàng” – Chỉ đạo võ thuật kiên nhẫn dạy cho cô.

Một buổi sáng trôi qua thật nhanh.

Sau bữa ăn trưa thì còn hai giờ nghỉ trưa, Tiểu Viên không nghỉ ngơi mà tiếp tục luyện tập. Cô kêu Thái Quyển trở về nghỉ ngơi, sau đó một mình ở trong sân tập khổng lồ.

Buổi chiều, Phương Hạo là người đến sớm. Khi cậu đến, Tiểu Viên đang uống nước, ở phía sau bộ đồ thể thao ngắn tay ướt đẫm mồ hôi, tóc con cũng dính vào cổ và má của chị ấy. Hai gò má đỏ bừng sau khi vận động, ánh mắt đen láy chợt loé sáng, chị ấy xoay người nói với trợ lý, “Cuối cùng em cũng thành thạo hơn rồi!”

Phương Hạo đứng lại.

Tiểu Viên nhìn lại cậu, đôi mắt hơi cong xuống, chị ấy lên tiếng chào hỏi, “Đến rồi à?“.

Chị ấy không trang điểm, ý cười trên khoé mắt của chị ấy làm tăng thêm phần xuân sắc. Trong lòng Phương Hạo cảm khái, có lẽ cảnh tình cảm của nam chính và nữ thứ hai sẽ quay rất tốt đây.

“Vâng, chị không về nghỉ ngơi sao?” - Vừa tới gần, Phương Hạo liền thấy trên cổ Tiểu Viên sưng đỏ, hai cánh tay trắng nõn cũng có.

“Tôi không luyện tập tốt thì sẽ không thể ngủ ngon được”

Phương Hạo chỉ vào cổ của Tiểu Viên, “Chị không sao chứ?“.

Ngay khi hơi thở của cậu đến gần, Tiểu Viên hơi khựng lại, xoay người về hướng Thái Quyển và lấy chai nước từ trong tay anh, như muốn uống nước để tránh đi, “Tôi không sao“.

Phương Hạo như có cảm giác, lùi về phía sau, cười cười, nắm chặt tay, “Cố lên! Em cũng phải cố gắng!“.

Khi Trâu Nhất Nhuỵ đến nhìn thấy bọn họ đang luyện tập vũ khí trong tay, thỉnh thoảng còn tán gẫu, cười không ngớt. Khuôn mặt cô trầm xuống, nhanh chóng cầm kiếm và gia nhập.

Tình trạng như vậy kéo dài trong vài ngày, Trâu Nhất Nhuỵ ngày càng trở nên phiền muộn hơn. Phương Hạo vốn xuất thân từ thần tượng ca hát và nhảy múa, có nền tảng vũ đạo tốt nên nhanh chóng nắm được những trọng điểm của động tác. Chiêu thức không thể nói là rất chính xác nhưng động tác nhìn rất có lực, khoa tay múa chân cũng đẹp mắt. Nghe nói, Hướng Tiểu Viên cũng từng học qua mấy loại điệu nhảy, độ mềm dẻo rất tốt. Cô ta đã có thể khéo léo vung roi, thực hiện các chiêu thức một cách liên tục, trông rất oai phong. Chỉ có Trâu Nhất Nhuỵ vẫn chưa thành thục và không thể đáp ứng được các yêu cầu tiêu chuẩn của chỉ đạo võ thuật.

Điều đáng buồn bực hơn là hai người này đã vượt qua bài kiểm tra nhưng mỗi ngày họ vẫn luyện tập đến tối muộn. Trâu Nhất Nhuỵ muốn trở về nghỉ ngơi cũng không thoải mái. Cô không bỏ qua được áp lực từ hai người này nên cũng phải ở lại luyện tập.

Hai học sinh loại ưu này thật là khó chịu, cố gắng như vậy để làm gì? Cô chỉ muốn trở thành một học sinh đủ mức tiêu chuẩn thôi mà!

Trong một thời gian, tinh thần của cả đoàn tăng lên rất nhiều, và bầu không khí rất tốt.

Cả đạo diễn và nhà sản xuất đều đến thăm đoàn phim và cảm thấy rất hài lòng.

Vào tối ngày thứ tư, buổi đọc kịch bản bắt đầu, đạo diễn Lưu Cần, biên kịch Thi Hải cùng các diễn viên và nhân viên sáng tạo khác đều có mặt. Được dẫn dắt bởi đạo diễn Lưu, các diễn viên đã phân vai đọc lời thoại và tình tiết của tập đầu tiên, mọi người cùng ngồi lại với nhau để thảo luận và tập lại kịch bản.

Sư phụ của Tưởng Tiêu Dao, cha của Tống Vân Thiện, Tống Vân Sơn tổ chức yến thọ và các đại môn phái trong võ lâm đều đến để chúc mừng. Tống Thanh Sơn cùng phu nhân muốn nhân cơ hội này để tuyên bố hôn sự của con gái.

Tưởng Tiêu Dao và Tống Vân Thiện đã có một cuộc đối thoại tình cảm tại đây. Thông qua vài câu đối thoại ấy để cho người ta biết rõ bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.

Kỹ năng thoại của Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ cũng được coi là khá. Nhưng đạo diễn Lưu vẫn cảm thấy sự ăn ý giữa họ là không đủ, không có cảm giác quen thuộc trong cuộc đối thoại, vì vậy bà ta đã chỉ điểm vài câu.

Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ gật đầu đáp lại.

Phương Hạo ngồi giữa Trâu Nhất Nhuỵ và Hướng Tiểu Viên. Cậu ta gãi gãi đầu và trong miệng thầm lặp lại lời của đạo diễn. Tiểu Viên đưa cây bút qua và chỉ vào kịch bản, ý muốn đưa cậu ta đánh dấu lại. Phương Hạo mỉm cười hiểu ý, đưa tay cầm cây bút.

Màn tương tác ngắn ngủi giữa hai người lọt vào mắt Trâu Nhất Nhuỵ, cô bĩu môi và quay mặt đi, nhưng cô cũng lấy một cây bút trong túi của trợ lý và ghi chú những điểm chính trong kịch bản.

Sau đó, mọi người qua tình tiết tiếp theo.

Khi yến thọ đang diễn ra sôi nổi, có một vị khách không mời mà đến, chính là Đoạn Thù Dã, một trong bốn đại môn chủ của Ma giáo trên giang hồ. Nói là chúc mừng, nhưng thực chất ông ta vì dưỡng nữ (con gái nuôi) – Thánh nữ Lăng Dao cầu hôn và có ý định kết thành đồng minh.

Tống Thanh Sơn là một người ngay thẳng và có uy tín trong võ lâm, ông cũng kết giao với các quan lại của triều đình đương thời. Khách mời trong thọ yến đến từ năm châu bốn biển, bao gồm cả các quan viên đức cao vọng trọng, các môn phái danh giá hay những kẻ vô danh, nhưng không bao giờ có người của ma giáo hành tung bí ẩn hay có mâu thuẫn với triều đình. Cái gọi là chính tà bất lưỡng tập1 làm sao ông có thể chấp nhận lời chúc mừng và thỉnh cầu như vậy, hai bên đã xô xát và đánh nhau.

1. Chính tà bất lưỡng tập: Chính tà luôn xung khắc, đối lập nhau.

Đoạn Thù Dã có chuẩn bị mà đến, mang theo rất nhiều người, vừa ra tay đã làm bị thương một đệ tử của Tống Thanh Sơn. Tống Thanh Sơn tức giận nói: “Hôm nay Tống mỗ sẽ thay võ lâm dọn dẹp sạch nghiệp chướng các ngươi!“.

Đoạn Thù Dã phẫn nộ, “Vốn bổn toạ nhìn thấy các ngươi gọi cái gì mà danh môn chính phái thì đã không vừa mắt. Nếu như không phải con ta vừa ý đồ đệ của ngươi, bản toạ cũng không muốn liên minh với những kẻ đạo đức giả các ngươi“.

“Ngươi cùng triều đình đối nghịch, cùng đồng đạo chính phái của chúng ta bất hoà, làm xằng làm bậy, giết người vô tội, chúng ta tuyệt không kết minh với ngươi!”

“Giáo phái của ta đã tiến vào Trung Thổ từ một trăm năm trước, chẳng qua chỉ để kiếm sống. Giáo phái của ta không chịu hàng phục triều đình vì không muốn bị ràng buộc, vì vậy bị đặt cho cái tên “dị đồ”, “tà giáo“. Mượn danh của giáo đồ ta, các ngươi mới có tên danh môn chính phái, vậy mà các ngươi lại đuổi cùng giết tận các giáo đồ của ta! Chúng ta là thế bất lưỡng tập!”

Hai nam diễn viên trung sinh đóng vai Tống Thanh Sơn và Đoạn Thù Dã trước đây đều là diễn viên kịch nói. Họ vừa mở miệng, âm thanh vang vọng ba chiều, giọng nói dày và rõ ràng, lời thoại rất mạnh mẽ. Chỉ cần qua lời thoại, các nhân vật đều sống động, hai vị lão làng cầm kịch bản vừa đọc vừa căm tức nhìn đối phương, giây tiếp theo giống như muốn vung kiếm, ra quyền đánh nhau.

“Wow!” – Mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Có người hay nói đùa gây rối: “Đánh đi, đánh đi“.

Đám đông phá lên cười và bầu không khí đột nhiên thoải mái rất nhiều.

Tiếp theo làm giống cốt truyện.

Trong yến thọ của Tống Thanh Sơn, đã xảy ra xô xát, ẩu đả thành một nhóm.

Tưởng Tiêu Dao và Tống Vân Thiện tham gia cuộc chiến.

Tống Vân Thiện hỏi: “Sư huynh, huynh có biết vị tiểu Thánh nữ của Ma giáo này không?“.

Tưởng Tiêu Dao: “Sư muội, ta thật sự không biết, ta chưa từng gặp qua“.

Giọng nói của Tống Vân Thiện nghe ra ghen tuông, “Nếu chưa từng thấy mặt, vậy tại sao nàng ta một lòng một dạ muốn lấy huynh?“.

Tưởng Tiêu Dao: “Sư muội, mỗi câu nói của ta đều là thật, ta không có lừa muội, ta thật sự không biết“.

Tống Vân Thiện tức giận bỏ đi, Tưởng Tiêu Dao đuổi theo, đến đây Tiểu Viên xuất hiện.

Theo kịch bản, cô mặc đồ đỏ, quấn roi quanh eo, che kín mặt và nhảy từ mái nhà xuống trước mặt họ.

Tưởng Tiêu Dao nghi ngờ: “Ngươi là ai?“.

Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Dao nhìn chằm chằm vào hắn, mỉm cười nói, “Ta là Lăng Dao“.

Trước khi Tưởng Tiêu Dao có thể nhận ra Lăng Dao là ai, Tống Vân Thiện đã lạnh lùng hỏi: “Ngươi chính là tiểu Thánh nữ của Ma giáo, Lăng Dao à?“.

Lăng Dao liếc nhìn nàng, “Đúng vậy“.

“Ngươi muốn gả cho huynh ấy?”

“Ta muốn gả cho chàng”

“Huynh ấy đã đồng ý lấy ngươi à?”

“Ta chưa hỏi chàng. Nhưng ta sẵn lòng”

“Ngươi! Ngươi thật không biết xấu hổ, một nữ tử như ngươi lại tự tung tự tác đòi xuất giá!”

“Ta là người xuất giá, tất nhiên phải do ta làm chủ, ngươi thật kỳ lạ!” - Lăng Dao không hiểu nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, “Ta biết ngươi là ai, ngươi là sư muội của Tưởng ca ca, ngươi cũng muốn gả cho chàng ấy đúng không?“.

“Ngươi!”

Trong mắt những người khác, Hướng Tiểu Viên và Trâu Nhất Nhuỵ có qua có lại, giữa họ không có khoảng cách. Nhưng rõ ràng là Hướng Tiểu Viên thoải mái hơn nhiều, cảm xúc trong lời thoại có cấp độ, ví dụ những câu “Ta muốn gả cho chàng” hay “Tưởng ca ca”, tâm trạng rất vui vẻ, còn những câu trả lời bình thường thì hơi cố ý xem nhẹ và coi thường.

Mà tiết tấu của Trâu Nhất Nhuỵ đã bị Hướng Tiểu Viên dẫn dắt nên hơi bồn chồn.

Tống Vân Thiện là một mỹ nhân lạnh lùng tẻ nhạt, ngoại trừ lúc đối mặt với Tưởng Tiêu Dao có vài phần ngại ngùng của cô gái nhỏ thì đối với người ngoài luôn mang theo vẻ không ăn khói lửa nhân gian, lạnh lùng, cao ngạo và xa cách, là vẻ đẹp tiên khí.

Nàng sẽ không nói chuyện vội vàng và bị nghẹn họng như vậy, nàng nhất định phải có sự tự tin cùng vẻ kiêu ngạo. Sau tất cả, người được hứa với nhau trọn đời chính là nàng mà không phải là ai khác.

Sự đối lập này không cần phải quá rõ ràng mới biết được, chưa kể mọi người ở đây đều quen thuộc với các nhân vật trong kịch bản.

Khung cảnh lặng đi khi Trâu Nhất Nhuỵ giận dữ nói chữ “Ngươi” cuối cùng, ai nấy đều không lên tiếng.

Phương Hạo cảm thấy hơi xấu hổ mà sờ mũi.

Thi Hải im lặng, trong lòng thở dài. Kỳ thực anh chưa xem Trâu Nhất Nhuỵ diễn lần nào, ngoại hình thì rất hợp, dáng vẻ cũng không có gì phải đối nhưng kỹ năng thoại xem ra hơi kém.

Đương nhiên so với Tiểu Viên, không chỉ là chênh lệch nhẹ.

Thi Hải nhớ lại câu văn anh viết về Tống Vân Thiện, “Một thân váy sam trắng như tuyết, kết hợp với thanh kiếm nhỏ, tay áo bay phấp phới, mặt mày xinh đẹp, giống như một đám mây nhẹ cùng sương mù vây quanh núi“.

Anh không tin Trâu Nhất Nhuỵ có thể diễn được loại khí chất này cho lắm.

Không còn cách nào khác, tư bản ba ba chỉ định người, anh chỉ có thể im lặng, ngậm miệng và uống trà.

“Khù khụ” – Đạo diễn Lưu ho nhẹ, nhưng bà ta cũng quan tâm đến sắc mặt của Trâu Nhất Nhuỵ và gõ bàn, “Được rồi, chúng ta diễn tiếp“.

Tiếp theo, Tưởng Tiêu Dao nói chuyện với Lăng Dao, nói rằng đã nhận được sự yêu mến của cô nương, nhưng trong lòng tại hạ chỉ có sư muội Vân Vân. Lăng Dao cười nhẹ nhàng, Tưởng ca ca, không ngại thì cho ta một cơ hội kết thân với chàng. Dù sao các người chưa đính hôn, lang quân chưa lập gia thất, nữ lang chưa gả, ta cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng.

Tống Vân Thiện khinh thường nói chuyện với một nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, xoay người thi triển khinh công bay đi.

Tưởng Tiêu Dao bị Lăng Dao quấn lấy và cả hai thậm chí còn đánh nhau vài lần. Tưởng Tiêu Dao không dùng toàn lực mà chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi để đuổi theo sư muội. Không ngờ bản lĩnh của Lăng Dao rất cao làm hắn vướng tay vướng chân, ngay cả khinh công cũng không sử dụng được.

Hiện tại, chỉ đọc kịch bản, không thực sự quay phim, diễn tập trước để sắp xếp các lời thoại, đây là kỹ năng thoại. Chẳng qua trong kịch bản, hai nhân vật này vừa nói chuyện vừa đánh nhau, nếu chỉ nói không thì có hơi khô khan. Phương Hạo giống như không nắm chắc tiết tấu hoàn toàn. Còn Hướng Tiểu Viên thì ngược lại, vừa nói vừa cười, ngón tay ra dấu ở trên không trung, từng lời từng câu không bị ảnh hưởng chút nào,

“Tưởng ca ca, ta rất thích chàng, ta chỉ muốn có cơ hội để kết thân với chàng thôi. Ta và sư muội của chàng sẽ cạnh tranh công bằng. Vì vậy, chàng đừng lo lắng”

“Tưởng ca ca, chiêu “Đạp Toa Hành” này của chàng vẫn chưa dùng toàn lực vì quan tâm đến ta sao? Nhưng mà không sao cả, ta có thể đỡ được”

“Phụ thân của sư muội chàng là Tống Thanh Sơn, “Khúc Từ Thất Thức” của Tống Thanh Sơn danh chấn thiên hạ. Tống tiểu thư chắc cũng được chân truyền một hai chiêu từ cha mình nhỉ? Nàng sẽ không có nguy hiểm đâu. Tưởng ca ca đừng quá lo lắng!”

Giọng nói của nàng trong trẻo, một câu Tưởng ca ca giống như một cô gái nhỏ làm nũng. Chỉ cần ngồi ở đó thôi nhưng mọi người như nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trước mặt người mà cô ấy thích. Cô gái này có khinh công rất cao, cô ấy không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, chỉ giao thủ với hắn bằng công phu quyền cước nhưng vẫn nhẹ nhàng nổi bật và cười nói liên tục.

Đoạn này trôi qua, toàn bộ mọi người không ai nói chuyện, đó là một loại yên tĩnh khác. Có đạo diễn, diễn viên, ánh sáng, mỹ thuật tạo hình và các nhân viên khác có mặt ở đây, tất cả đều có chung một suy nghĩ như biên kịch Thi Hải:

Tìm được diễn viên này quá đúng! Là người giỏi nhất trong nhóm nhân vật chính!

Thi Hải vẫn không lên tiếng, khóe miệng âm thầm nhếch lên, tiếp tục uống trà.

Trong kịch bản, Lăng Dao và Tưởng Tiêu Dao lằng nhằng với nhau ở đây một thời gian, Tống Vân Thiện tức giận bỏ đi. Nhưng không ngờ có chuyện xảy ra, nàng bị tên kẻ xấu yêu râu xanh nổi danh trên giang hồ đầu độc, suýt chút nữa thì bị bắt đi. Hai người Tưởng Lăng đuổi theo tới, cùng nhau xông lên đánh kẻ ác.

Tưởng Tiêu Dao đem Tống Vân Thiện trở lại môn phái, Lăng Dao đi theo hắn.

Tống Thanh Sơn và Đoạn Thù Dã đã đánh nhau một trận, hai bên đều có tổn thất. Bọn họ chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc ở trong người Tống Vân Thiện. Tưởng Tiêu Dao xuống núi tìm thuốc dẫn thì bị quấn vào một trận tranh đấu rồi bị thương và sau đó được Lăng Dao cứu.

Đây là phần cuối của tập đầu tiên.

Chỉ trong tập đầu tiên, đã có một số cảnh đánh nhau. Một cảnh lớn với hàng chục người, và một cảnh nhỏ với hai hoặc ba người. Đây đều là những cảnh quan trọng.

Sau khi các diễn viên đọc lời thoại, đạo diễn và biên kịch sẽ kiểm tra lại cốt truyện và tình tiết, giải thích kịch bản và xác nhận lại sự phát triển của nhân vật. Tiếp theo, đạo diễn và các tổ trưởng của nhóm quay phim, ánh sáng và phục trang thảo luận, tiếp thu ý kiến của quần chúng và điều chỉnh rồi bố trí sơ bộ các công việc quay phim.

Những người sáng tạo rất nghiêm túc và có ý định biến bộ phim truyền hình này thành một tác phẩm lớn. Tuy Lưu Cần là một người gió chiều nào theo chiều đấy nhưng khả năng nghiệp vụ của bà ta rất tốt. Bà ta là một trong những đạo diễn quay phim võ thuật tốt nhất trong nước, xử lý các cảnh tình cảm tốt hơn so với các đạo diễn nam.

Lưu Cần có giọng nói to và âm sắc dày, nên dù nói chuyện tốt, nhưng khi không cười thì sẽ có vẻ dữ dằn.

Mọi người lần lượt nghe theo sự sắp xếp của bà ta. Vẻ mặt bà ta đầy tự tin và có phần uy nghiêm làm trấn an lòng người. Khi nói chuyện với các diễn viên, giọng điệu của bà ta dịu đi, giải thích vài câu với mọi người.

Trâu Nhất Nhuỵ không biết có bị chột dạ hay không mà khi nhìn thấy ánh mắt của bà ta, cô luôn cảm thấy câu nói “Phải nghiên cứu kỹ tính cách nhân vật và tiếp tục làm việc chăm chỉ, nhất định sẽ tốt hơn” là dành cho mình.

Đêm hôm đó, trở về nơi ở của mình, cô không kìm được mà ném đồ đạc và mất bình tĩnh. Phương Hạo được cổ đông lớn Bác Nghị nâng đỡ nên được đạo diễn đối xử mềm mỏng. Nếu nữ thứ hai không phải là Hướng Tiểu Viên, cô cũng sẽ không bị hạ thấp như thế này.

“Em nói xem, tôi với Hướng Tiểu Viên đó có bát tự không phù hợp phải không? Cô ta vừa xuất hiện là tôi sẽ gặp xui xẻo liền!”

Em gái trợ lý cũng là người của hai năm trước, thận trọng nói: “Chị mới là nữ chính, cô ta chẳng qua chỉ là một người không có danh tiếng mà thôi!“.

“Cô ta diễn như thế nào đi nữa thì tuyên truyền không sẽ không vượt qua chị được đâu”

Trâu Nhất Nhuỵ tức giận lẩm bẩm hai chữ, sau đó hỏi: “Bây giờ chị và cô ta, ai xinh đẹp hơn?“.

“Đều...” - Trợ lý sững sờ một lúc, cảm thấy cuộc nói chuyện này có vẻ quen thuộc.

Trâu Nhất Nhuỵ cũng nhớ rằng hai năm trước khi cô quay “Lựa Chọn”, cô cũng đã hỏi trợ lý của mình câu hỏi này. Cô vô cùng buồn bực, biết diễn thì cũng thôi đi, sao mà còn có khuôn mặt như vậy nữa.

Phụ nữ nhìn phụ nữ rất chuẩn xác. Trong vòng này, người nào đã chỉnh sửa hay chưa đều biết rất rõ ràng. Mọi người đều đang ở trong vòng tròn hỗn loạn này nên không nói toạc ra mà thôi. Mấy năm nay, Trâu Nhất Nhuỵ cũng đã chỉnh sửa không ít, từ trước đến nay cô luôn cẩn thận nên đối với những thứ này cũng hiểu rõ. Khi Hướng Tiểu Viên không quay phim, cô ta chỉ trang điểm nhẹ, nhìn là biết vẻ đẹp tự nhiên.

Hướng Tiểu Viên, Hướng Tiểu Viên, nghe này, cái tên thật là khoe khoang và phô trương, sợ người khác không biết cô ta xinh đẹp như thế nào à!

Nhìn thấy vẻ mặt u ám và khó chịu của cô, trợ lý đã thuyết phục, “Sao chị không nghỉ ngơi sớm đi?“.

Ai ngờ Trâu Nhất Nhuỵ lại nói: “Chưa ngủ được, đem kịch bản tới đây để chị xem lại“.

Mấy ngày tiếp theo, Trâu Nhất Nhuỵ nghiêm túc hơn bất cứ ai khác, ban ngày luyện tập võ thuật, buổi tối đọc kịch bản. Cô ấy đang đánh cuộc, cô thể bị Hướng Tiểu Viên kia đánh bại nữa.

...

Một tuần trôi qua nhanh chóng, đoàn phim đã đến địa điểm quay phim, đạo diễn Lưu đã tổ chức lễ khai máy trang trọng. Máy quay phủ vải đỏ, bàn thờ Quan Nhị gia2, lợn sữa quay và các loại trái cây. Những người sáng tạo chính của đoàn dâng hương và cúi chào theo trình tự. Sau đó, vén tấm vải đỏ che máy, kéo biểu ngữ lên và đồng thanh hô to: “Tuý Tiêu Dao” thuận lợi khai máy.

2. Quan Nhị gia: Là Quan Vũ hay Quan Vân Trường cùng với Lưu Bị và Trương Phi là ba anh em kết nghĩa. Việc thờ Quan Vũ có ảnh hưởng sâu rộng trong dân gian. Ông được nhân dân thờ như Thần độ mạng; giới thương nhân coi ông như thần tài; giới nho sĩ coi ông như thần văn học (tượng Quan Vũ trên 1 tay có cầm Kinh Xuân Thu); giới quân sự coi ông như vị thần bảo vệ bản mệnh.

Cuối cùng, chính thức quay phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.