Điên Rồi! Vừa Sống Lại Em Sẽ Phải Sinh Con Cho Anh

Chương 4: Chương 4: Kích hoạt hệ thống, Lục Lập Hành lập lời thề




Cố Vãn Thanh cắn môi, nhìn phía đường núi.

Sạt lở làm phá hỏng con đường, quả thật là không đi được.

Ngoài trở về ra, cô không có lựa chọn nào khác.

Thấy bọn họ sắp rời đi, Trương Nhị Cẩu vội vàng chạy tới:

“Này, khụ, khụ, khụ...Lục,Lục Lập Hành!”

“Tuy rằng anh vừa mới cứu người, nhưng... Nhưng xe đạp của tôi, anh làm...”

“Tôi sẽ bồi thường.”

Lục Lập Hành không do dự nói:“ Xe đạp này của cậu bao nhiêu tiền?”

Vừa mới trải qua một trận sống chết, Trương Nhị Cẩu có chút chột dạ.

Thế nhưng, nếu không để cho Lục Lập Hành bồi thường, cha hắn nhất định sẽ đánh chết hắn.

“Một, một trăm hai mươi đồng.”

Lục Lập Hành còn chưa nói, Cố Vãn Thanh liền kinh hãi hô:

“Đắt như vậy?”

Nhà bọn họ, một tháng sinh hoạt phí cũng chỉ dám dùng có mười đồng tiền.

Ngày thường lương thực đều do chính mình trồng.

Mười đồng tiền kia cũng chỉ lấy ra khi khẩn cấp.

Một chiếc xe đạp thế mà lại muốn bọn họ trả một năm phí sinh hoạt.

Này thật là quá đáng, Lục Lập Hành như thế nào bồi thường nổi?

Cố Vãn Thanh cắn chặt răng: “Lục Lập Hành...anh”

Một cái tay với tới, ngăn cô cản về.

“Tôi bồi thường, nhưng Nhị Cẩu Tử, hiện tại tôi không có tiền, cho tôi viết cái giấy vay nợ, trong vòng một tháng tôi sẽ trả cho cậu.”

Trương Nhị Cẩu lập tức đồng ý.

Có giấy vay nợ, còn có sự tình ngày hôm nay.

Lão cha hẳn là có thể đồng ý đi?

Hai người lần mò hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra một cây bút chì và một hộp thuốc lá.

Lục Lập Hành nhanh chóng ký tên.

“Được rồi, Đại Hoàng, về nhà thôi.”

“Gâu ~~”

Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi, tỏ ý vui sướng.

Chủ nhân không chết ~

Mọi người cũng không chết ~

Đại Hoàng ta công lao lớn nhất ~

Trên đường về, Cố Vãn Thanh cuối cùng vẫn là không nhịn được.

Cô liền lấy vòng từ trên cổ tay tháo ra.

Đó là di vật của bà nội cô để lại.

Lúc đầu tính toán sau khi rời khỏi đây, có thể dùng nó để đổi lấy tiền mua thuốc.

Nhưng hiện tại...

“Lục Lập Hành, vòng này anh cầm đi bán đi.”

Lục Lập Hành có hơi giật mình.

Cố Vãn Thanh tiếp tục nói:“ Tôi đoán nó bán được chút tiền, có thể đền bù cho nhà Trương Nhị Cẩu...Tôi sẽ cố gắng cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không làm tổn thương đến đứa nhỏ.”

Cô dè dặt nói.

Kỳ thật chính mình cũng không dám tin tưởng.

Lục Lập Hành ánh mắt lập tức tràn đầy đau đớn.

Kiếp trước, hắn là bị mù, nên mới không nhìn ra được Cố Vãn Thanh tốt như thế nào.

Hắn đem bàn tay cô đẩy trở về:

“Không cần, số nợ kia anh sẽ tự trả, tiền mua thuốc, anh cũng có thể kiếm được, anh có cách, em yên tâm.”

“Anh thì có thể nghĩ cách gì, anh thì có cách gì chứ?”

Cố Vãn Thanh nói xong liền khóc.

“Tất cả cộng lại, đó là một trăm bốn mươi đồng.”

“Trong nhà hiện tại ngay cả ăn cũng không có, năm nay lương thực thu hoạch cũng không được tốt, anh có thể có cách gì?”

Cố Vãn Thanh co quắp nắm chặt vạt áo.

Trước kia, cô nghĩ, lấy chồng theo chồng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.

Nhưng mà bây giờ, vì đứa nhỏ, cô thực sự muốn rời đi.

“Lục Lập Hành, mấy ngày này tôi không thể đi được, nên sẽ ở lại đây, chờ giao thông khôi phục, tôi sẽ đi.”

“Hôm nay anh đã cứu mạng tôi cùng đứa nhỏ, vòng tay này, coi như vật trả ơn đi! Anh cầm lấy!”

Tay chân Lục Lập Hành có chút luống cuống.

Hắn thật lòng muốn tát chính mình ở kiếp trước một cái.

“Vãn Thanh, tin tưởng anh, anh có thể làm được, quần áo em đều ướt cả rồi, chúng đi về thay trước đã, nếu không cục cưng sẽ bị cảm lạnh mất.”

Cố Vãn Thanh cắn cắn môi, gật đầu.

Cục cưng không thể xảy ra chuyện gì được.

Còn về việc bán vòng tay, cô có thể tự mình tìm cách bán.

Đến lúc đó đưa tiền cho Lục Lập Hành cũng được.

Lục Lập Hành yên lặng đi ở phía sau, nhìn thấy bóng dáng cô gầy gò yếu ớt.

Âm thầm thề rằng, kiếp này cô và các con nhất định phải có một cuộc sống tốt đẹp.

“Leng keng, chúc mừng kí chủ, kích hoạt hệ thống sinh mệnh hoàn mỹ, xin hỏi kí chủ quyết định kích hoạt chứ?

Một giọng nói máy móc vang lên trong tâm trí Lục Lập Hành.

Hệ thống?

Là một người yêu thích tiểu thuyết ở kiếp trước, đương nhiên Lục Lập Hành biết đây là cái gì.

Không nghĩ tới hắn lại có cơ hội như vậy.

Sau cái chết của Cố Vãn Thanh và đứa con của hắn ở kiếp trước, hắn đã sống trong tuyệt vọng một thời gian.

Mãi về sau mới đi ra ngoài lang bạt.

Thật ra hắn còn chưa nghĩ ra cách nào nhanh nhanh kiếm tiền, dự định trở về phải suy nghĩ một chút.

Lúc này thì hay rồi, có rơi xuống một cái.

“Kích hoạt.”

“Chúc mừng kí chủ kích hoạt hệ thống sinh mệnh hoàn mỹ.”

“Hệ thống thưởng cho người mới một phần quà, xin hỏi kí chủ có muốn mở hay không?”

Lục Lập Hành không chút do dự:

“Mở ra.”

“Chúc mừng kí chủ, giành được một cái ba lô không gian.”

Chúc mừng kí chủ nhận được dung dịch tăng trưởng thực vật.”

Chúc mừng kí chủ, nhận được bậc thầy nấu nướng.”

“Phần thưởng của hệ thống này được cấp ngẫu nhiên, thỉnh kí chủ hãy kiên trì nỗ lực, để nhận được nhiều phần thưởng hơn.”

Lục Lập Hành cảm thấy trong đầu xuất hiện một cái ba lô không gian.

Trên bảng điều khiển của ba lô có một khoảng trống với dòng chữ:

“Bậc thầy nấu nướng x1.”

“Dung dịch tăng trưởng thực vật x1.”

Khoảng trống bên dưới là một cái nút.

Bên cạnh cái nút là một hàng chữ nhỏ:

“Bảng ba lô không gian, vật phẩm thưởng sẽ được hiển thị trong ba lô này, kí chủ có thể tự mình lấy nếu cần!”

“Sau khi nhận được, vật phẩm này sẽ được xóa.”

“Bậc thầy nấu ăn?”

Kỹ năng này cũng không tồi, mặc dù kiếp trước hắn cũng có thể nấu vài món, nhưng không được tốt lắm.

Hắn muốn nuôi Vãn Thanh cùng các cục cưng thật tốt.

Lục Lập Hành rất nhanh nhấn chọn.

Sau khi nhấn chọn, cơ thể dường như đột nhiên có nhiều cơ bắp hơn.

Trong đầu cũng đột nhiên hiện ra rất nhiều công thức nấu ăn!

Thịt chân giò kho tàu, canh cá chua, tôm hùm chua cay, đồ nướng.

Nhưng Lục Lập Hành chỉ nhìn lướt và bỏ qua.

Ở cái Lục gia thôn hẻo lánh này, chuyện ăn uống thật sự là một vấn đề nan giải.

Để nấu được những món này rõ ràng là không thực tế.

Hắn tạm thời chỉ có thể nấu một số món ăn đơn giản trong thời điểm này.

Lục Lập Hành nhìn về phía dung dịch tăng trưởng thực vật.

Thứ này thật sự rất hữu dụng.

Dù sao trong nhà cũng không có gì ăn, mà ở thôn núi nhỏ này đều tự túc trồng trọt.

Sự phát triển của lúa mì, khoai lang và ngô là rất quan trọng.

Phần thưởng ban như vậy, thực sự là bảo bối.

Lục Lập Hành quyết định tìm một cơ hội để thử.

Về tới nhà.

Cô bé Lục Thiên Thiên đang ở cửa nhìn xung quanh.

Thấy bọn họ, cô bé mừng rỡ chạy ra.

Vốn muốn chạy tới vòng tay của Cố Vãn Thanh, nhưng cô bé nhớ lại lời mẹ dặn.

Liền dừng bươc.

“Nhị tẩu, chị đã về rồi!”

Cố Vãn Thanh ở đây mấy tháng, đối xử với cô bé vô cùng tốt.

Lục Thiên Thiên rất thích chị dâu thứ hai này của mình.

“Ừm, chị đã về rồi.”

Đại Hoàng chạy tới, dùng lưỡi liếm liếm mặt Lục Thiên Thiên.

Lục Thiên Thiên nở nụ nười khanh khách.

“Đại Hoàng đừng nháo.”

Thấy Lục Lập Hành, Lục Thiên Thiên chạy nhanh đến bên Cố Vãn Thanh đem cô chắn phía sau mình.

“Nhị ca, anh, anh không được đánh chị dâu, cũng không được đánh Đại Hoàng, nếu anh muốn đánh, liền đánh Thiên Thiên đi. Thiên Thiên không có bảo bảo, có thể chịu đựng được.”

Lục Thiên Thiên nắm chặt bàn tay nhỏ của mình, nói một cách nghiêm túc.

Trong lòng Lục Lập Hành tràn lên một cảm giác chua xót.

Ở kiếp trước, hắn quả thực là một thằng khốn nạn, đến mức trong mắt chỉ có bản thân, còn đối với người khác không phải đánh thì là mắng!

Hắn tiến đến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Thiên Thiên:

“Đi rửa mặt, lát nữa ăn cơm.”

Nói xong, Lục Lâp Hành liền đi về phía phòng bếp.

Lục Thiên Thiên kinh ngạc nhìn về phía hắn.

“Nhị tẩu, Nhị ca làm sao vậy?”

“Không biết.”

Lục Lập Hành trước kia chưa từng tiến vào phòng bếp!

Cố Vãn Thanh đi qua.

Cái nhà này, là hai vợ chồng lão Lục xây cho Lục Lập Hành cùng Cố Vãn Thanh làm phòng tân hôn.

Căn nhà ngói đá xanh, bốn phía xung quanh đều bị lọt gió.

Dù chỉ có hai phòng, nhưng đã ngốn hết tất cả số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng già.

Vợ chồng lão Lục, cùng Thiên Thiên với đại ca đại tẩu nhị đệ, đều sống trong một túp lều tranh ở xa trên núi.

Kể từ lúc dọn đến đây, cũng đều là Cố Vãn Thanh nấu cơm.

Lục Lập Hành rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Lục Lập Hành thấy cô đi đến.

Một bên nhóm lửa, một bên nói:

“Anh đun một chút nước ấm, nhân lúc còn sớm, em tắm rửa đi. Chờ tắm rửa xong, thì ra ăn cơm, từ nay về sau anh sẽ nấu ăn cho em...”

*Lưu ý:

Bản dịch mang mục đích cá nhân, muốn lưu giữ bản văn xuôi để thưởng thức và chia sẻ với những ai có chung sở thích.

Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác ạ. Xin cảm ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.