Điện Thoại Mai Mối

Chương 13: Chương 13: Chuyện lạ




Tình hình đến 10 giờ đêm, hắn mới có mặt tại nhà mình.

“Hai đứa đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”.

Anh Vương, anh họ hắn nói.

“Dạ”.

“Anh, nhà tắm ở đâu?”.

Nhi Hoa chạy ôm tay hắn hỏi.

“Kia”

Bảo chỉ hướng trước mặt.

“Này, giận em à?”.

“Không thì sao mà có thì sao?”.

“Thôi mà, người ta đã xuống nước rồi còn lên mặt, em biết lỗi rồi mà”.

“Nói thế mà nghe được à?”.

“Thôi, em biết sai rồi, lần sau không tái phạm nữa, đừng giận nữa mà, anh giận em rồi thì ai làm đồng minh với em đây? Hay là anh tính cho em tử trận ở cái nhà này?”.

Bảo im lặng, hắn đúng là thiếu sót, người đưa Nhi Hoa về đây là hắn, thế mà giờ hắn hành động như thế này thì không được rồi. Haizzz.

“Em đi tắm đi”.

Bảo dịu giọng.

“Ừm, đừng giận em nữa đấy”.

“Ok, biết rồi”.

Bảo chạy lên phòng của hắn lấy áo quần rồi đi tắm. Hôm nay quả là một ngày đau đầu.

Ăn xong, nói chuyện một chút thì tất cả họ hàng đều đi về nhà, đi cả ngày đường cũng khiến cho Bảo và Nhi Hoa đều mệt mỏi.

Nhi Hoa thì ngủ chung với mẹ, ba qua ngủ chung với hắn.

Haizzz mẹ chồng và nàng dâu nằm với nhau một phòng, thật khiến cho Bảo lo lắng. Nhưng mà dù so thì hắn cũng tin vào bản lĩnh phi thường của Nhi Hoa.

***

Sáng sớm, bởi vì hôm qua mệt nên mãi đến khi Nhi Hoa lên phòng gọi Bảo mới chịu dậy, ăn sáng với không khí khá là vui vẻ, Bảo cũng không hiểu vì sao bà mẹ chồng và cô con dâu tương lai cứ nhìn nhau mà cười tủm tỉm. Nhưng mà dù sao thì thế cũng tốt, không sao cả.

Theo quy định, Bảo phải lánh đi chỗ khác, để cho Nhi Hoa cùng gia đình bàn luận, nói là bàn luận chứ thực ra thì là để cho Nhi Hoa học các quy định của gia đình.

Đi từ sáng đến tận trưa mới được về nhà, haizz, cả buổi làm Bảo rất chi là lo lắng, thế mà về nhà thì thấy Nhi Hoa cười vui vẻ, ông, bà, ba, mẹ, anh, chị và họ hàng đầu thấy vẻ mặt rất vui mừng. Thấy vậy, Bảo cũng bớt lo lắng.

“Có sao không?”.

Bảo hỏi nhỏ Nhi Hoa.

“Không sao, tất cả đều bình thường, gia đình anh rất thú vị”.

“Không sao thật à?”.

Bảo ngờ vực hỏi lại thêm một lần nữa.

“Đã nói là không sao cơ mà”.

“Ừm, nhưng mà chiều nay em phải nấu một mâm cơm đấy, có làm được không?”.

Bảo lo lắng hỏi.

“Không sao, nhất định em sẽ làm tốt mà”.

Chiều….

Bảo lại phải lánh đi chỗ khác, hắn là đang rất lo lắng, bởi vì sao? Bởi vì hắn biết Nhi Hoa của hắn không giỏi nấu ăn. Mà khi phải làm một mình, chắc chắn là Nhi Hoa sẽ không vượt qua.

Vò đầu bứt tai, cả chiều Bảo cứ phải nhìn đồng hồ mãi, thời gian trôi thật chậm, chậm đến mức Bảo bực mình phải đi mua thêm vài cái đồng hồ treo tường cho cái quán cà phê để xem giờ.

Mãi đến tối, hắn mới được về nhà, Nhi Hoa mặt lấm lem, trông rất mệt mỏi.

“Không sao chứ?”.

Bảo lo lắng hỏi .

“Hoàn toàn không, mọi thứ đều rất tốt”.

“Nhi Hoa, vào đây bưng dĩa gà lên đặt trên bàn thờ cho mẹ”.

Tiếng bà Trang, mẹ của Bảo gọi từ trong phòng bếp.

“Dạ”

“Thôi em đi đã, tí mình nói chuyện”.

Nhi Hoa chạy nhanh vào trong phòng bếp.

Bảo đứng im, mẹ hắn gọi Nhi Hoa là con, là con đấy, không phải là cháu, mà nàng cũng dạ, a ha, xem ra Bảo lo lắng hơi bị thừa rồi. Hơn nữa quy định của nhà họ Hoàng của hắn là cô con dâu mới phải tự làm mọi thứ, rồi tự đặt mâm lên trên bàn thờ, thế mà giờ lại có mẹ hắn giúp, hà hà, vậy là hắn lo lắng vớ vẩn rồi, Nhi Hoa thực sự là làm rất tốt.

“Em dâu rất khá”.

Tiến-anh họ tới đánh lên vai Bảo.

“Sao hả anh?”.

Bảo ngơ ngẩn hỏi.

“Rất tốt, còn giỏi hơn cả vợ anh nữa, khiến cho cả nhà trên dưới đều rất thích, còn vào bếp giúp nấu ăn”.

“Thật thế hả anh?”.

“Ừm”.

Bảo cười vui vẻ, quả là Nhi Hoa của hắn thật giỏi. Nhà hắn có chuyện vào bếp giúp nàng nấu ăn đã là chuyện cổ tích xuất hiện rồi. Thế thì việc gì hắn phải lo nữa. Chắc chắn lần này Bảo sẽ không gặp khó khăn gì trong việc cưới hỏi cho mà xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.