Ăn xong, hắn xung phong rửa bát, Nhi Hoa cũng không nói gì, đem hoa quả ra gọt sẵn đợi hắn rửa xong rồi cùng ăn.
“Hoa, em không tính đi làm sao?”.
Bảo vừa ăn táo vừa hỏi.
“Ừm, có chứ, hôm qua em vừa gửi hồ sơ xong, cũng được nhận rồi, họ dặn tuần sau bắt đầu tới làm việc”.
“Xem ra cái bằng giỏi đỏ chói giúp em được nhiều nhỉ?”.
“Tất nhiên, cố gắng lắm mới được chứ đâu phải thích là có đâu anh”.
Bảo gật đầu, kiếm được cái bằng giỏi ở đại học rất khó, hơn nữa ngành cảnh
sát của Hoa lại càng khó hơn, chính vì vậy mà cái bằng của cô sao người
ta không chuộng được cơ chứ.
“Ừm, thế tối nay đi chơi không?”.
“Đi đâu hả anh?”.
“Thì ra hồ Hoàn Kiếm chơi chứ đâu, nghe nói tối nay có dịp gì đó mà người ta thả đèn trên sông”.
Bảo cũng chả biết là dịp gì, chỉ nghe thoáng qua từ mấy đưa học sinh nói.
“Thế thì hay quá, chuyện vui như thế em không đi sao được”.
“Ừm, vậy thì giờ mình thuê đĩa về xem phim đi, chứ giờ mình cũng chả biết phải làm gì”.
Bảo đề nghị.
“Không được, hôm nay nhà em phải dọn nhà. Mai nhà em có cúng giỗ”.
“Ừm, vậy để anh chở em về”.
“Xì, anh quên là em đi xe máy qua đây à?”.
“Ừ nhỉ, mà sao em cứ lúc nào cũng phải đi xe máy thế? Anh qua đón không được sao?”.
Bảo hỏi, đúng là Nhi Hoa phiền phức thật, lúc nào đi chơi hay làm gì cũng
đi xe từ nhà sang, sau đó để xe máy của nàng lại nhà hắn rồi đi chung ô
tô. Kể ra cũng mệt thật. Hắn nói với nàng để hắn sang chở đi, nàng cứ
luôn từ chối. Haizzz.
“Không được, tuyệt đối không?”.
Nhi Hoa lắc đầu ngay lập tức. Bắn thực sự không hiểu, hắn hỏi:
“Tại sao?”.
“Thì tại nếu mà anh sang đón em, ba mẹ em lại nhầm sang thành bạn trai em thì chết”.
Bảo bật cười, hóa ra Nhi Hoa nhát gan quá. Nàng mở mắt to nhìn hắn.
“Sao anh lại cười, em nói thật đấy”.
“Thì nhầm cũng có sao đâu, trước sau gì cũng thế cả thôi”
Bảo lém lỉnh trả lời, phải, chính là hắn đang muốn nói rõ quan hệ giữa hắn và Hoa. Nhi Hoa đỏ mặt viện cớ.
“Anh kì quá, trêu em hoài”.
“Không, anh nói thật, làm người yêu anh được không?”.
Bảo mỉm cười, hắn biết hẳn là nàng đang ngại. Cầm lấy tay Nhi Hoa, cho Nhi
Hoa nhìn thẳng vào mắt mình để nàng thấy được tấm chân tình của hắn.
Nhi Hoa im lặng một lúc thật lâu, Bảo cũng im lặng chờ đợi, hắn muốn Nhi Hoa đồng ý trong vui vẻ, chứ không phải là bị ép buộc.
Tình cảm mà, khi đã thành phù du thì không khác gì mây bay, nên chỉ có hiểu được lòng nhau mới có thể thấy được hạnh phúc.
“Ừm”.
Nhi Hoa gục đầu nhìn Bảo.
“Thế thì từ nay anh sang đón em đi chơi được rồi phải không?”.
“Yes".